Daniel sinh ra ở một trong những ngôi nhà ở Nouvelle -  Angleterre, mỗi  khi đi qua người ta đều thốt lên “căn nhà khủng khiếp”. Nhưng vào cuối thế kỷ  thứ 19, căn nhà đã cổ, người đi ngang qua lại trầm trồ “thật là một kỳ công  kiến trúc”. Các cửa sổ mới lịch làm sao, vòm nhô cao này, nhiều bộ phận điêu  khắc bằng đá này. Thật là vào thời đó, người ta biết xây nhà đẹp. 
            Có thể họ nói riêng về ông Dan Kinsman, cha Daniel: “Là một trong những người  biết xây dựng cuộc sống của họ vào thời đó”. 
            Khi Daniel về nhà nghỉ hè sau năm học đầu tiên ở trường trung học xa nhà, cậu  thấy căn nhà không có gì thay đổi. Vẫn những gờ tường nặng nề, vẫn những tháp  đưa ra, vẫn những cửa sổ vuông, tròn, cái cổng trên đường xe vào. Cả khu nhà  núp gọn ghẽ dưới những cây dẻ nâu màu sô cô la cao vút. Cậu nói: 
            - Đây là nhà mình, chẳng giống một cái nhà nào của bạn bè. 
            Khi chủ ý tìm hiểu về cha mình, đã có lần cậu tưởng như đã tìm ra được điều bí  ẩn về cha mình mà cậu đã đặt ra từ hồi niên thiếu: “Bố mình thật cũng chẳng  giống bố của một bạn nào”. 
            Năm nay Daniel mới hiều ra rằng cha các bạn cũng như cha mình, chỉ có mối quan  tâm duy nhất là tìm đủ mọi cách để tăng thu nhập, giống hệt như những học sinh  lớp trên mình luôn nghĩ tới tương lai nhưng lại không kiên nhẫn, cần cù chịu  khó nhưng lại rất giao động. Họ chẳng kiêng nể một thứ gì nếu không tự cảm thấy  cần phải dừng lại. 
            Trái lại, cha của Damel lại tỏ ra bằng lòng với số phận, bằng lòng ở nhà này  cũng như những năm trước, bằng lòng sử hữu những gì đã có, vẫn có cùng những sở  thích gần như truyền thống. Vẫn thích đi bách bộ, đọc sách, sử dụng kéo tỉa cây  và lưỡi cuốc xới, dùng cần câu thường và nuôi chó. Ông khỏe mạnh, 50 tuổi mà  vẫn đứng thẳng, mái tóc dày đen nhánh, hàm răng còn nguyên vẹn phô ra mỗi khi  ông cười. Thật kỳ lạ! 
            Và Daniel bất chợt hiểu ra rằng bố cậu cũng không có tham vọng... nghĩa là, về  vài phương diện, con trai thấy bố mình kỳ cục. (Daniel không thấy được những  phẩm chất của ông nên cho đại là như vậy.) 
            Daniel như muốn phá lên cười vì anh thấy mình đã là một thanh niên mà cứ để  việc không hiểu bố mình canh cánh bên lòng thì không nên. Ngoài việc ông tỏ ra  quá nghiêm túc đối với cậu trong suốt 15 năm qua, cậu còn vui như muốn nhảy  cẫng lên, khi cậu khám phá ra cái khác biệt giữa cha cậu và cha các bạn: cái  khác biệt mà cậu chấp nhận được và dùng nó để giải tỏa tâm tư mình, cậu cho là  cha cậu không thích tiền. 
            Vâng, cậu đang nhảy nhót vui sướng cùng bố vừa đi vừa nói chuyện trên lối đi  đầy cỏ, hai bên viền hoa tú cầu, vào buổi chiều đầu tiên tháng Sáu. Mẹ cậu ngồi  cạnh chiếc cửa sổ cao đưa mắt nhìn theo hai bố con anh, miệng nở nụ cười nhưng  kém tươi. Cũng thật kỳ lạ, cậu luôn ngưỡng mộ dễ dàng người mẹ bệnh hoạn xinh  đẹp của cậu. Cậu luôn thổ lộ mọi ý nghĩ thoáng qua đầu mình với mẹ, dù cậu thấy  chẳng có gì quan trọng. Hay cậu đã từ bỏ bản ngã của mình dễ dàng yêu mến và  làm bạn với cha mình, người có nét đẹp đen sạm, u ẩn mà cậu giống hệt cũng hết  sức kỳ lạ. 
            Và hôm nay ta có thể nói một phép lạ đã xảy ra, sau một năm đi học vắng nhà,  giấc mơ của anh đã thành hiện thực: anh đang đi dạo và huyên thuyên nói chuyện  với bố anh và bố anh cũng cảm thấy thanh thản trìu mến anh, như thể là hai  người bạn. Họ đang ước tính vụ thu hoạch khoai tây trong vườn, hoặc người ta  xếp được bao nhiêu đống rơm để sẽ xếp thành cây lúc ngày tàn. Cùng cười khi  đánh một vòng quanh trại nuôi những con chó giống spot. Cùng chào thân thiện  bác sĩ Martin đứng bên vườn. Và sau cùng chính là phép lạ của phép lạ, hai bố  con cùng về nhà, tay trong tay cùng lên tận lầu 1 hỏi mẹ bữa ăn chiều sắp xong  chưa, như thể chỉ có bà chủ nhà yếu đuối bệnh hoạn này mới có thể trả lời thỏa  đáng. 
            Đúng là một ngày đầy phép lạ, mùi rượu thuốc bay đầy trong gió. Bà ấy đi xuống  đón họ, tự mình đi được, coi có vẻ linh hoạt lên một chút, má ửng hồng, hai mắt  sáng long lanh, kỳ tích này làm hai bố con họ rất đổi ngạc nhiên. Và tối nay,  ba người ngồi ở bàn ăn thay vì chỉ có hai cha con như thường lệ. Và như một  giấc mơ tiếp nối một cơn ác mộng. Giấc mơ được sắp đặt trước, bắt đầu bằng  những điềm báo rất hứa hẹn, tươi sáng. Giấc mơ không chấm dứt cùng bữa ăn. Ăn  xong bà ra theo hai bố con ông ấy, như muốn chia sẻ phép lạ với họ. Hai bố con  từ nay đi với nhau tay trong tay và cuốn theo bà đi. 
            Cảnh mặt trời lặn thật đẹp, cả một góc trời ánh lên màu tím nhạt sau hàng cây  hạt dẻ đang nhú lá non. Dan Kinsman bắt đầu nói, nhưng không câu nào gãy gọn vì  ông mắc cười mỗi khi bà Vivian làm một cử chỉ ngồ ngộ. Còn Daniel, chấp nhận  các sự việc lạ lùng này một cách thản nhiên. Và bà Vivian Kinsman thì như một  công chúa đã được giải bùa, trở về vương quốc của vua cha, đang chỉ bảo cho bố  con anh con đường phải theo. Bà cười không dứt, cười nhiệt tình và truyền  cảm... Đến chỗ một bờ rào, bà nói: 
            - Em thích những bông hoa này quá, anh Dan, em thích bồn hoa này. Em chưa bao  giờ thấy những bông hoa nào đẹp như vậy! 
            Khi đến trước những bông hoa mỹ nhân, cao bằng người lớn, mà bố Daniel rất hãnh  diện, bà đưa tay lên đè lấy ngực như sợ sệt. 
            Bà thấy con spot và lũ chó nằm sưởi ấm trước chuồng. Tiếng bà la lên, giọng hơi  khác lạ: 
            - Anh phải coi kỹ chúng, coi hết. 
            Ông Dan vừa trả lời vừa cười để trì hoãn: 
            - Con spot bị xích kỳ này nó cứ kẻo căng dây và... 
            - Ông đừng có đem chúng đi trấn nước nữa. Cứ nghĩ tới là tôi không chịu nổi... 
            Cái giọng the thé của bà cần phải trả lời để lấn lướt ngay. 
            - Chắc chắn là không, em Vivian ạ. Tôi sẽ giữ lại hết để nuôi. Trừ phi có người  nào rất muốn mua một con, và tôi xác nhận được nhà đó nuôi chó tốt. 
            Mặt trời khuất sau đám rừng xa xa, lúc đó bố mới bồn chồn nói: 
            - Chỉ vài phút nữa là trời se lạnh đấy em ạ, Vivian. 
            Bà ấy theo về nhà ngoan ngoãn lạ thường. Khi đến tận bậc thềm cửa bà mới bảo  chiều nay mang cho bà vài bông mỹ nhân vào phòng. 
            - Em muốn sáng mai thức dậy trông thấy chúng, anh Dan, ba bốn bông là đủ. 
            - Tôi sẽ hái cho em một ôm, cưng ạ. Anh sẽ đi chọn ngay. 
            Daniel đưa cánh ta ra đỡ mẹ. Anh có cảm tưởng hôm nay mình lớn hẳn lên, vì bố  anh đã đi khỏi đây. Bà đi ra phòng khách, ở đó có lò sưởi. Khi Daniel đã đốt  đèn, anh quan sát cái bóng trắng của mẹ ngồi thụp, lọt thỏm trong cãi ghế bành  của bố. Anh nói: 
            - Hôm nay mẹ có vẻ vui. 
            Bà không trả lời, mắt nhìn chăm chú vào lò sưởi, và mặt bà rạng rỡ như một ngọn  lửa. Và trước khi anh chịu suy nghĩ cho ra tại sao, anh tha thiết hỏi ngay: 
            - Mẹ có hạnh phúc ở đây với bố và con không? 
            Nghe hỏi vậy, bà ngồi thẳng lên ghế, nhìn thẳng vào mắt cậu con trai và trả lời  chắc chắn. 
            - Có mẹ luôn hạnh phúc - Rồi sự chắc chắn biến thành vui vẻ khi bà tiếp. Tại  sao ý đó lại nảy ra trong đầu con vậy? Có, mẹ hạnh phúc lắm. 
            Rồi bà lại tự thả mình rơi xuống ghế nệm và gấp rút nói tiếp: 
            - Bố con là một thiên thần, con ạ, nhưng hơi chậm. Đi tìm bố con và bảo bố con  lấy hoa nhanh lên. 
            Khi bố cậu đã nói lấy một ôm là ông sẽ làm như vậy, ông đã hái được một bó lớn.  Nhưng các cánh hoa đã cụp lại, chuyện đó không quan trọng vì bà Vivian muốn  sáng mai các bông mới xòe ra. Chính vì thế mà ông còn đứng đây suy nghĩ, sắp  xếp cho bó bông ngay ngắn vào lúc mặt trời lặn. 
            Và ngay khi con trai ông, Daniel, gặp ông, cậu cũng có vẻ trầm tư, đến nổi cậu  hỏi ông mà không ngẩng mặt lên, mắt vẫn nhìn dưới đất. 
            - Bố ơi, có phải mẹ sống ở đây lâu hơn ở Kennelbridge phải không bố? 
            Ngày hôm nay, sao có nhiều bất ngờ xảy ra cho Dan Kinsman quá, ông chỉ hơi quay  đầu lại rất chậm rãi để quan sát con ông. 
            - Ở đây mẹ con hạnh phúc hơn - ông trả lời nhẹ nhàng. 
            Cậu bé thắc mắc về chuyện này ngước mắt lên nhìn bố, trời chạng vạng tối nên  cậu chỉ nhìn thấy ông như một bóng đen, khi họ đi vào chỗ bóng cây, cái bóng  đen của bố cậu vừa méo mó vừa được phóng lớn lên, nổi bật giữa bóng sẫm màu máu  của những bông mỹ nhân và bóng sẫm của bồn hoa. Cậu đã quên điều thắc mắc của  cậu, cậu nhướng to đôi mắt, ông bố hiểu rõ cậu và suốt cả buổi chiều ông vừa sợ  vừa hy vọng cậu con sẽ có cử chỉ này. Đi được một khúc nhà, ông quay lại gọi. 
            - Daniel, con trai bố ơi. Rồi ông đưa tay ra cho con nắm, chẳng để ý gì đến cái  bó bông màu máu, và con chạy đến chỗ ông. 
            Mình lên 15 tuổi và sắp thành người lớn để làm gì nhỉ. Tại sao mình không chỉ  10 tuổi và là một cậu bé nhỉ, hoặc chỉ lên 5 tuổi để làm một em bé nhỉ. 
            Khi Daniel chạy qua bố, chân cậu tê rần như có kiến bò và ớn lạnh dọc theo  xương sống. Cậu lao vào chỗ ống khói, nơi lúc nãy cậu tạm biệt mẹ đi gọi bố.  Cậu loạng choạng, đưa hai tay bụm mặt, khóc nức nở rồi mới nói 
            - Mẹ ơi... Mẹ ơi... Tại sao đã nhiều lần con sợ bố? 
            Mẹ cậu luôn trả lời những câu hỏi này, ngay sau khi cậu đặt ra. Nhưng lần này  bà giữ im lặng, cái im lặng của người mẹ làm cậu sợ và xấu hổ kín đáo về việc  sợ bố mình. Và cậu càng sợ hơn nữa khi nghe bước chân bố cậu bước gần tới cửa. 
            - Mẹ ơi, xin mẹ nói cho con biết. Cha con đã làm gì hả mẹ? Một chuyện kinh  khủng, một chuyện đáng ghét? 
            Bà mẹ chẳng trả lời, chẳng một tiếng cũng chẳng cử chỉ, vì chẳng còn đủ giờ để  dạy cậu bất cứ bài học nào. Một cái cửa trong nhà đã nhẹ nhàng mở ra và đã có  ai đó vào nhà. 
            Daniel đứng dậy và quay lại, cố thu một chút can đảm. Cậu chẳng biết tại sao  cậu lại đưa hai cánh tay ra chặn bố cậu lại và la lên. 
            - Không, bố đừng vào, đừng vào mà bố. 
            Qua đôi mắt nhạt nhòa nước mắt, cậu nhìn thấy đôi mắt bố không nhìn mình mà  nhìn mẹ. Cậu hiểu trong họng cậu đang có hai yếu tố đấu tranh với nhau: cái  mạnh hơn là cảm giác đau nhói nóng bỏng, cảm giác nhẹ hơn là một niềm hy vọng  dâng lên. 
            Cũng giống như nhiều lần có chuyện khác, chỉ vài giây là bố lên tiếng trước. 
            - Đó là lý do con nói những điều vừa rồi với bố, rồi khóc nức nở và trốn chạy  sự thật. Như vậy không phải là cách cư xử kỳ lạ của con trước đây, phải không? 
            Người chồng có vẻ rung động hơn người con, vì khi nhìn cách cư xử của bà Vivian  suốt chiều nay, ông nghĩ bà ấy như cây nến sắp tắt, chỉ lóe lên vài tia le lói  trước khi ngủm. 
            Daniel lại nghĩ khác, khi quay lại, cậu nghĩ mẹ cậu đã chết sững trong ghế, cậu  xỉu luôn. 
            Bác sĩ Martin đã phải vất vả chăm sóc cậu nhiều ngày. 
            Sau buổi chiều dự đám tang, ông ghé thăm gia đình Dan, ông vốn thân thiết xưa  nay. Ông thấy Dan chỉ ngồi một mình. Ông hỏi: 
            - Daniel đâu? 
            Vì câu hỏi của bác sĩ quá thân mật nên Dan có vẻ nghi ngờ, ông trả lời: 
            - Tôi không biết. Có lẽ nó chỉ ở gần đâu đây thôi. 
            Ông trả lời mà quay mặt đi chỗ khác. 
            Cũng dễ hiểu thôi vì ông vừa chôn cất vợ mình xong, người vợ ông đã sống chung  hơn 20 năm. Chắc ông muốn ở một mình để hoài niệm. Ông bác sĩ tự trách mình và  cho mình là đã hành động nông nổi rồi cáo từ. 
            Nhưng về tới nhà, ông bác sĩ băn khoăn tự trách mình, khi thấy Daniel đang im  lặng, suy tư, đi đi lại lại trên bậc thềm dài. Bác sĩ thấy việc này vừa kỳ bí  vừa làm ông bối rối nên ông không biết phải làm gì, nói gì. Tình thế càng khó  xử hơn khi cậu ấy nói vài lời về thời tiết, và dã cầu. 
            Rồi cậu nói nhanh, gọn: 
            - Bác sĩ Martin, mẹ cháu có hạnh phúc khi sống ở đây với bố cháu và cháu hơn là  ở Kennelbridge không? 
            Đôi khi đàn ông cũng cần phải ăn nói lưu loát. Đó là trường hợp của Dan Kinsman  ba hôm trước và bây giờ là hoàn cảnh của bác sĩ Martin. 
            - Coi kìa cháu, mẹ con đã sống ở Kennelhridge và ở đây với bố con cháu ít ra là  1 0 năm. Con nghĩ gì mà hỏi như vậy? 
            Sau đó, ông bác sĩ cảm thấy ngạc nhiên, đôi mắt bất an của Daniel cứ chằm chằm  theo dõi ông. Mặt trời đã lặn chỉ còn một mảng ráng hoàng hôn phía trời Tây,  ông lại càng ngạc nhiên hơn nữa về tính nhạy cảm và khôn ngoan của cậu thiếu  niên. Cậu không nhắm mục đích riêng tư nào và ý tưởng của cậu rất độc đáo nên  ông bác sĩ cảm thấy kém vui. Cậu bé thì có vẻ như chưa muốn rời nhà ông. 
            Màn đêm đã xuống, bác sĩ Martin lại qua nhà Dan Kinsman. Ông thấy bạn ông đang  đứng ngoài sân, đầu hơi cúi xuống, hai tay chắp sau lưng. 
            - Anh Dan này, anh nên nghĩ xem thằng nhỏ đang ở đâu. Nó đang ở bên nhà tôi ấy.  Tôi e là đã muộn rồi. 
            Dan nghe, vẫn đứng thẳng như một cây trụ, chẳng nói chẳng rằng. Bác sĩ cho rằng  Dan đang gặp cảnh khó xử. 
            - Tôi không thể trả lời câu hỏi của cháu được, anh Dan. Cháu có vẻ như đang rối  trí. Cậu ấy có nhiều điểm giống mẹ... Những điều chúng ta dạy cậu ấy yêu thương  mẹ, những điều chúng ta làm có ảnh hưởng tiêu cực đến cậu, ý chí cháu hơi yếu,  khiến bệnh của cháu lâu khỏi. Tôi cho rằng hiện giờ cháu đang lẩn thẩn, coi  những chuyện cỏn con là quan trọng. Cháu cứ ngồi thừ ra đó. Nghe tôi, ông bạn  già: cậu bé không muốn về nhà đã khuất bóng mẹ... đêm nay sau khi an táng mẹ...  dường như cậu ấy muốn ở bên tôi. Bởi vậy, anh cho phép tôi chăm sóc cháu. 
            - Vâng. 
            Cái âm tiết duy nhất này được ông phát ra khàn khàn. Ông bác sĩ ra về, nhưng  quay lại hai lần nhìn cái bóng đen vẫn đứng thẳng trong bóng tối, đầu hơi cúi  xuống, hai tay che mặt. Ông giận? Hay buồn? Thế là sao? Ông nghĩ là Dan muốn  chết hơn vì chẳng biết xử trí với chuyện này như thế nào. 
            Nhưng đâu đã hết với ông bác sĩ. Sau đêm đó. ông đã âm thầm vạch ra những kế  hoạch đề nghị bố con cậu bé đi nghỉ hè ở đâu đó đều tan biến. Các học trò của  trường cậu đang tham dự một trại hè trong núi. Sáng hôm sau, những vấn đề của  cậu tạm thời được lãng quên. Dan sang thăm ông bác sĩ, ông hơi ngượng ngùng vì  vốn không khéo che đậy. 
            - Ông bạn già, xin ông giúp tôi một việc được không? Hôm nay tôi bận, nhờ anh  trưa nay dẫn Daniel ra ga. 
            Ông bác sĩ bằng lòng, ông không biết hai bố con chia tay nhau như thế nào. Vì  khi ông sang thì cậu bé cùng với những va li đang đợi ở cửa, còn bố thì mắc bận  ở đâu đó. 
            Ông bác sĩ vì thương cả hai cha con họ, nên che đậy rất khéo. Trong hơn một  tiếng đồng hồ, cậu nói chuyện rất vui vẻ hết chuyện nọ đến chuyện kia. Việc cần  một cuốn sách để đọc trong chuyến hành trình dẫn họ đến một quầy báo. 
            Thật là một dịp may. Tiếc thay, sạp báo chỉ có tiểu thuyết trinh thám. Liếc qua  cái tựa sách, Daniel thấy không có cuốn nào cậu chưa đọc. Sau cùng. cậu chọn  cuốn “Giết người”. Ông bác sĩ nhảy dựng lên. 
            - Chúa ơi, con... - ông bác sĩ ngỡ ngàng thốt lên - Nhìn con, người ta tưởng  con hiền như một con chiên con, nhưng ai ngờ con lại thích chuyện bạo lực? Tại  sao con không đọc những thể loại truyện khác?   
            Daniel đỏ mặt... chỉ một lúc nữa thôi là mình hết nhiệm vụ, ông bác sĩ nghĩ vậy  và kiên nhẫn. 
            - Đọc xong là con quên ngay ấy mà. Sau một tuần nếu bác sĩ bảo con thuật lại  những gì con đã đọc, chắc là con chẳng biết đâu mà lần. 
            Cậu không nói được gì thêm. Và ông bác sĩ đã vô tình kiểm nghiệm được những lý  thuyết ông theo bấy lâu nay. Ông hỏi ngay: 
            - Cậu không nhớ những chuyện đã đọc! Chết nỗi! Con đã bao giờ thử chưa? 
            - Thử thuật lại? - Daniel thật sự ngạc nhiên việc ống bác sĩ hăm hở đặt vấn đề  này. 
            - Ta muốn nói con thử thật sự ấy, có bao giờ, nói cụ thể hóa, con đã xắn tay áo  lên, cầm cuốc hay xẻng xới tung cái ký ức của mình lên, xem có những chi tiết  nào của các chi tiết câu truyện mình đã đọc chôn vùi trong đó? Thật ngạc nhiên,  nhiều tài liệu về tù nhân thường hay bị giam trong ngục tối, đã đào sâu khám  phá tâm hồn họ... 
            Ông bắt đầu nói đến những nghiên cứu điển hình và cuồng nhiệt nói về các tù  nhân này nhớ hết, từng lời từng chữ các câu truyện họ đã đọc hồi nhỏ. Những  người già hơn, có thể kể lại rành rọt nơi họ sinh ra, nơi họ sống thời thơ ấu,  họ đã quên khuấy lúc trưởng thành nhưng nay lại nhớ lại... Người mắc một chứng  bệnh tâm thần thì khó nhớ lại ký ức tuổi thơ hơn. Bác sĩ Martin khó khăn lắm  mới kiếm được đề tài ông thích, ông lại sợ cứ mải mê nói chuyện sẽ trễ tàu mất. 
            - Con không muốn nhớ lại. Nhưng thực ra, người ta không thể quên được. Không có  cái gì con đã cảm nhận, đã nghe, đã thấy - dù có nhỏ nhặt đến đâu, dù ta không  nhớ rõ ngày tháng - cũng lưu lại một chút trong ký ức. Tất cả những gì đã ghi  nhận trong tâm khảm con, dù có mơ hồ đến đâu, cũng không bao giờ xóa sạch được. 
            Thật hơi tàn nhẫn khi ông bác sĩ phản đối ý kiến cậu bé ngay mặt và rót vào tai  cậu như vậy. Tàu đã vào ga nhưng còn từ từ tìm cách đậu đúng chỗ qui định và  thuận tiện. 
            - Daniel à, theo lý thuyết thì con có thể nhớ lại hồi con mới sinh ra. Nhưng  cần hàng ngàn năm nằm trong ngục tối để suy gẫm, và sau hết... 
            Khi cậu Daniel đã bước lên bậc toa xe, bác sĩ Martin mới nhớ tới một chuyện mà  ông suy nghĩ từ hai ngày qua. 
            - Daniel, con nghe đây: Mẹ con đã rất hạnh phúc. Cuộc đời của bà thật viên mãn,  an bình và tràn đầy hạnh phúc với những người bà yêu mến. Hãy tin ta nói thật,  Daniel. 
            Daniel rất vui mừng vì đã tìm được quyển sách này, nhan đề ‘Giết người . Để  được chìm ngập trong cảm giác tột cùng, cậu đã chạy trốn thực tại và chỗ chạy  trốn yên tĩnh nhất lúc này là trong những trang truyện. Cậu đã biết trước cái  hương vị của tiểu thuyết hình sự, y hệt như những con nghiện biết hương vị vô  song của một liều ma túy. Cậu chạy trốn thực tại, vâng, nhưng đúng ra chỉ là sự  buông thả lạ thường, không cưỡng lại được và cũng hơi sờ sợ. 
            Sáu tháng trước đây chắc cậu sẽ không xấu hổ về lời nhận xét của ông bác sĩ.  Chỉ mới đây thôi, cậu đã khám phá ra một khoái cảm đen tối, hết sức hưng phấn  khi tưởng tượng ra trước mặt mình là một xác chết. Cậu không xác định được  khoái cảm tột đỉnh này dâng lên trong cậu lần đầu tiên vào lúc nào. 
            Gợi lại ký ức à? Mẹ kiếp! Cậu giữ nguyên cuốn truyện một lúc, chưa mở ra vội. Cậu  nghĩ tới sự tức giận của ông bác sĩ già nhẹ nhàng quá, cứ như không ấy. Có thật  sự là ta có thể nhớ lại những gì đã chôn vùi trong ký ức không? Nếu ta kiên từ  tập luyện...? Nếu ta dùng cuốc xẻng để đào xới...? 
            Phần lớn thời gian trên chuyến tàu dài 5 giờ, cậu đọc cuốn truyện. Điều này là  đương nhiên rồi. 
            Nhớ lại những gì mình đã quên, ta sẽ thấy tận đáy tâm hồn sâu thẳm, lý do tại  sao ta lại ghét một loại tiếng động nào đó, thích một loại mùi thơm nào đó,  đúng không? Có thể như vậy không? Ôi cái thứ chết tiệt này! Cậu thốt lên một  câu chửi thề, ánh mắt còn cháy bỏng, hai má và thái dương còn đỏ rần vì ý nghĩ  trong đầu. 
            Đã đến một ga xép, tàu chỉ chạy thật chậm nhưng không đậu lại. Một phụ nữ cao  tuổi bước lên toa, quay lưng về phía cậu. Hình dong bán diện của bà khỏe mạnh.  mặc bộ đồ xám. nón và khăn mỏng tím nhạt. 
            - Bà Emma! 
            Lòng cậu se lại và cậu cười. Cái mũ tím của bà nghiêng về phía trước... Emma,  bà nhũ mẫu cũ của cậu đã chết cách đây ba năm -  không, hai năm mới đúng -   vì ba năm trước đây hà có từ Albany đến thăm cậu, một năm trước khi bà ấy  mất. 
            Đúng, năm đó bà đi xe của cháu bà đến, mang cho Daniel cái áo sợi bà đã móc cho  cậu. Cậu quan sát bà rất kỹ trong lúc cậu thử mặc cái áo sợi vào, cậu nhớ nụ  cười rạng rỡ của bà ấy. 
            - Trời ơi, cô không tin được là con chóng lớn thế này trong vòng hai năm. Con  có nhớ lần cô ghé thăm con gần nhất không? 
            - Con còn nhớ chứ, thế cô cho là con chẳng nhớ gì à? Và cô còn bảo con là... là  một cậu bé kỳ lạ từ khi còn nhỏ, và cô còn bảo là điều đó sẽ qua thôi! 
            - Xin Chúa ban phúc cho con Daniel, và cái đó đã qua chưa? 
            Đối với cậu điều đó đã qua chưa? Nhưng đúng ra là điều gì mới được chứ? Ba năm  trước cậu đã biết điều đó vì cậu nhớ được những gì cô vú đã nói với cậu hai năm  về trước nữa. Cô nói cái gì đó, đại loại như: 
            - Cô nói thẳng là con luôn luôn là một cậu bé kỳ cục, Daniel. Ngày đầu tiên cô  gặp con, ngày đầu tiên... Ngày đầu tiên cô gặp con... 
            Cậu không thể tập trung được nữa, mặc dầu đã cố hết sức. Trong cái toa hạng  sang, thế mà cậu không ý thức được mình đang ở trong một toa xe sang trọng.  Daniel nhíu mày. 
            Đừng chịu thua. Cố nhớ lại lúc đó bằng con đường khác... 
            Ta thấy, lúc đó hai người đang ở trong phòng của cậu. Cậu đang chuẩn bị đi ngủ  và Emma đang đến gần cậu (vào lần thăm cậu áp chót, Emma ngủ lại một đêm ở nhà  cậu). Cô Emma đã nằm trong cái ghế xích đu xanh dương và phải nói liên tục  không ngừng nghỉ. Cô phải nói nhiều đến độ mẹ phải nói: 
            - Daniel, cô Emma đã mệt rồi. Con đừng đặt nhiều câu... 
            Cái đó, điều đó là thế đấy. Giờ thì cậu nhớ lại rồi. Chữ mà cậu tìm mãi không  ra là “câu hỏi”. 
            Không phải là “những điều con đã nói”. Lúc này cậu đã nhớ toàn bộ câu đó là: 
            - Ngày đầu tiên cô gặp con, con có biết con hỏi cô câu gì không? Nói ngắn gọn,  một cậu bé ba tuổi mà con hỏi con ngựa vằn là gì? hoặc phi cơ là cái gì’? Nhưng  điều đầu tiên chính con hỏi ta chính là... sự việc đầu tiên con hỏi cô chính  là... 
            Không, câu nói chưa đầy đủ. Tại sao trí óc con ngưng vận dụng ngay chính chỗ  đó? Trước hết con đã suy nghĩ đến đó. Cô Emma thăm cậu trong phòng ngủ của cậu  và cái phòng ngủ thì hôm nay cậu cảm thấy rất gần gũi. 
            Mặt cậu thiếu niên cau có. Máu trào lên khiến mặt cậu đỏ rần như đang tức giận.  Một lời chửi thề “mẹ kiếp” đang run run định trào khỏi môi. Cậu có một cuốn  sách để đọc, biết có tên một con chó, cậu sẽ đọc ngay. Cuốn truyện nhan đề  “giết người”. 
            Giết người. 
            Lần này cậu đã nhớ được cái sự việc cậu hỏi đó! 
            - Sự việc đầu tiên con hỏi ta... ta cố hướng dẫn con trong gian nhà để dụng cụ,  và con vùng vẫy, thoát khỏi ta... và con hỏi ta “giết người là gì?”. Con không  thấy một em bé lên ba mà hỏi một câu như vậy là kỳ quái, chính con... 
            Giết người? Một cậu bé ba tuổi? Kỳ quái?... Nhưng ta cứ để yên mấy thứ này đây  đã. 
    * * * 
            Một gian hàng! Gian hàng nào mới  được chứ! Daniel cố ngược lại quá khứ, mày nhíu lại cho đến khi cậu thấy như  sắp chạm được vào nó. Cậu không tài nào nhớ được một gian hàng nào ở trong các  cái nhà mà cậu biết. 
            Một gian hàng? Chắc là một căn lều có phên mắt cáo. Ánh sáng chiếu vào trong  lều qua những ô vuông hay ô hình thoi. ít ra... Ờ, trong toa Pullman hạng sang  mà lại lạnh thế này? Ít ra cái gian hàng cung có lưới mắt cáo chứ? 
            Con tàu chở cái xác của Daniel Kinsman đến White River Junetion buổi chiều mùa  hè đó, nhưng tâm trí cậu đã du hành trong khoảng mênh mông quá khứ, để tìm một  câu trả lời kỳ lạ . 
            Trong trại hè, mấy hôm đầu, người ta để cậu sống thoải mái, không gò bó, làm  phiền. Cậu lại cảm thấy bất hạnh, không ai chăm sóc đến cậu. Daniel mặt lầm lì,  ăn mất ngon, chẳng để ý đến ai, mà cũng chẳng để ý gì đến bản thân mình. 
            Cách sống này có vẻ như bình thường được vài ngày. Nhưng đến cuối tuần, một  thiếu niên ở tuổi dậy thì như cậu không thể sống uể oải ườn ra như thế. Cậu bắt  đầu sống lành mạnh hơn. Nếu không Daniel sẽ tiếp tục, chẳng những sống xa cách  mọi người, mà thân thể cậu còn chậm lụt, nặng nề. Cụ thể là cậu không sống với  hiện tại, chẳng để ý đến những gì đang diễn ra xung quanh mình. 
            Sau cùng, giám đốc trại hè quyết định gửi thư cho cha cậu. Nhưng vì bác sĩ  Martin thúc giục quá, ông đã khóa cửa nhà, cùng nhau đi săn trong rừng. Nhưng  cái thơ gặp số phận chẳng bao giờ được gửi đi. Vì trước khi dán tem, người ta  đã phát hiện là cậu thiếu niên Kinsman đã biến mất khỏi trại từ tối hôm trước.  Người ta đã mất cả một buổi sáng để lục lọi tìm kiếm trong rừng, trên đồi,  không thấy mới đành gửi thơ báo mất tích sang Gia Nã Đại. 
            Nhà đã đóng mọi cửa nẻo, khóa chắc, nhưng Daniel cũng biết cách vào nhà. Một  cánh cửa sổ âm trong tường hé mở, cậu đã dùng một cái móc, và nâng được cái  then cài lên. Trong các hành động cậu tính toán để làm, thì hành động này bạo  nhất. Vào trong một căn nhà trống, tối như hũ nút, một người có thần kinh bình  thường cũng phải nhợn. Thế mà Daniel vừa mất mẹ, và đầu óc cậu đã chìm ngập  trong những ý nghĩ u ám, tưởng tượng không bờ bến nên càng tệ hơn nữa. 
            Trong vòng hai tuần, cậu tự bảo mình nếu cậu ở một mình trong nhà, cậu sẽ khám  phá ra hết. Trí óc cậu sẽ không đóng kín bất thình lình như thế này. Cậu tự  nhủ, nếu vào trong kia, có lẽ cậu có thể... 
            Và bây giờ cậu đang vào trong đó. Bây giờ cậu đang đặt chân lên các bậc thang  mà cậu không nhìn thấy, tay cậu sờ soạng trên tường lần mò lối đi, cậu sẽ làm  gì đây? 
            Cậu chẳng làm gì cả. Khi lần mò được đến phòng mình, sau những giây phút dài  đứng lặng sợ hãi toát mồ hôi, cậu tìm thấy giường của mình. Cậu nằm vắt mình  qua nệm giường và cứ nằm như thế trong nhiều giờ, bất động như người bị chứng  tê liệt giữ nguyên thế. 
            Chính xác thời gian cậu nằm như vậy là bao lâu? Theo lịch là 4 ngày, nhưng cậu  thì không tài nào ý thức được khoảng thời gian trôi qua này: điều này chứng tỏ  40 năm trong tù cũng qua mau như một giấc mơ 40 giây. 
            Cậu không ý thức được trạng thái vật lý này. Cũng may đây là mùa hè, nước không  cúp. Lâu lâu cậu lại uống nước. Cậu tìm ra một hộp lúa mạch khô. Cậu uống nước  và nhai hạt mì sống, nên cậu bị đau bụng. Điện bị cúp nhưng nhà có cái đèn dầu  cậu có thể dùng nếu cậu muốn, hay nói cách khác cậu dám dùng. Giản dị nhất là  do cậu cảm thấy là cậu cần ánh sáng đèn. Nhưng trên hết, mắt cậu đã chán nhìn  những cái gì đang vây quanh cậu; cậu chỉ còn chú ý đến cái cửa hé mở của một  gian hàng. 
            Thực ra, trong 15 ngày vừa qua ở trại hè, cậu đã sống ngược lại trong dòng thời  gian quá khứ khá xa. Thậm chí cậu đã biết cách bắt ký ức mình đi ngược về quá  khứ, đã biết cách dùng xẻng cuốc để đào xới ký ức như lời khuyên của bác sĩ  Martin. 
            Bởi vậy, đối với cậu lúc này, tâm trí cậu như là của một cậu bé đang chơi trò  ráp những mảnh kỹ ức rời rạc: một vết trầy trong cuộc trốn học đi chơi, nỗi đau  đớn trong một lần bị phạt bằng roi, sự sung sướng dịu ngọt khi được khen  thưởng. Nhờ những mảnh ký ức vỡ vụn đó, cậu xây dựng được riêng rẽ từng thời  kỳ, thời kỳ cậu 6 tuổi, thời kỳ 5 tuổi, thậm chí thời lên bốn... Cậu sống lại  với những ngày ấy, nhìn thấy cả những người, những con vật trong những cảnh cậu  nhớ lại, không cần biết là cảnh nào, gặp hồi nào, nhưng dần dần, cậu đã tái  hiện được đầy đủ chi tiết. Có cả mẹ Prichard, một người đàn bà dũng cảm bán  bánh nướng. Hay Marie Belle... Vâng, làm sao quên được cô bé có cái cầu răng  giả ấy. 
            Cậu nhận ra lại hàng đống sự vật, nhận ra mỗi nẻo ký ức tâm tư đều đáng hồi  tưởng. Bởi vậy, vào xế chiều ngày cuối cùng ở trại, cậu đã cố nhớ tên một cậu  bé tóc đỏ quạch, mặt đầy đốm tàn nhang hung đỏ. Đã nhiều lần, cái tên đó thoảng  hiện về nhưng cậu không gọi lên được. Cậu tự bảo, không gọi lên được tên cậu ấy  ta sẽ cố nhớ cả ngày. 
            Cả ngày... cả ngày. Nó đây rồi. Cậu đã nhớ ra! Tên cậu bé là Georgie Journée.  Tên Georgie Jouneéc ai mà quên được! 
            Georgie Journée. Nào, nào Georgie Joumée. Thế là sau những giờ tĩnh lặng như  chết, trở nên sinh động, đầy ắp sự việc. Một cái nhà bao quanh cậu bé mặt tàn  nhang hung đỏ, xung quanh nhà đầy những vỏ đồ hộp, và trong sân, một nhà kho  xuống cấp sắp xụp. Trong nhà kho có nhiều con thỏ. 
            Thỏ? Thỏ làm gì trong đó? Coi chút đã. Một con thỏ đang chạy, nhảy những bước  rụt rè sợ hãi. Trong sân cỏ xum xuê đầy ánh nắng. Không, không phải là một con  thỏ của George. Con này, và những con khác đã biến mất khỏi khung cảnh này. Con  thỏ đó là một con thỏ hoang, đuôi dỏng lên trời. Nó bị vây bắt thình lình trong  một lùm bụi ở vườn sau nhà. Nó bị chặn không còn đường về kho. Nó tìm cách chạy  thoát thân xuyên qua sân cỏ, và Daniel đang đuổi theo nó. 
            - Chạy, Jeannot! Lapin! Chạy, nào bạn! Nhảyt Nào thỏ! Hấp, nhảy lên Daniel! 
            Đây này Daisy! Daisy đâu rồi? Con chó đâu rồi? Daisy! Daisy là con chó mẹ của  spot, dĩ nhiên hơi già và uể oải, nhưng luôn luôn là con chó săn tốt. 
            Ánh nắng mặt trời, cỏ xanh rì, những vệt nắng, bóng râm loang lổ, hoang dã. Cần  một cái hang, một cái lỗ. Và sau cùng cũng có một cái lỗ! Một cái khe hổng  vuông giữa đống lá. Chui vào đi thỏ! Cậu bé, dừng lại! Chui vào đi thỏ, nằm im,  đừng nhúc nhích! Cậu bé, đừng tiến bước nữa, con! Cứ nhíu mày nếu con thấy vui,  cứ dặm cẳng cho bằng thích, hoặc cứ lầm bầm chửi thề. Nhưng con biết là con  không muốn tiến đến cái lỗ mà con biết rõ mà. 
            Tại sao không? 
            Đúng là cảnh hỗn loạn như địa ngục: con thỏ lao ra, làm giật mình con chó già  uể oải Daisy thức dậy, vùng đuổi theo. Con thì cố chạy thoát thân, con thì cố  đuổi bắt diễn ra trước mắt Daniel đang đứng chôn chân tại chỗ. Cậu không rời  mắt khỏi cái khe nứt vuông dưới gốc những cây kim ngân leo lên một cái giàn  giống như một khung cổng vì cậu lẩm bẩm câu ‘tôi phải kiếm cả ngày’ cậu mới gợi  nhớ được con đường đến gian nhà. Đã mất hai tuần lễ cậu mới nhớ được cái giàn  cây leo. Cậu như đã nhớ lại được cả trăm năm, một trăm năm thật sự chứ không  phải 100 giờ. Ai biết cậu đã ngược dòng ký ức, trở lại với quá khứ đến thời  điểm nào. 
            Ở giờ phút hiện tại, cậu đã giải quyết được nhiều điểm. Nhớ lại cái ngày gặp  con thỏ cậu liên tưởng nhớ ra ngày gặp Emma. Lúc này cậu nhớ lại dễ dàng khoảng  thời gian đó, bắt đầu từ bữa điểm tâm, ngay khi cô vú mới hiện diện trong vũ  trụ riêng của cậu. Cậu tiếp tục leo lên phòng ngủ của cậu cùng với cô vú em.  Cậu thay quần áo rồi lại cùng cô đi xuống, cậu luôn bám vào tay cô, rồi cùng đi  thơ thẩn trong vườn. Cậu choáng ngợp trước bất cứ cảnh nào cô Emma chỉ cho cậu. 
            Rồi, thình lình cậu nghe giọng của cô Emma trên ngưỡng cửa gian nhà phụ chứa  nông cụ. 
            - Xem nào, Daniel, em có cái gì đây. Một con cóc. Coi, em không phải sợ con  cóc. 
            Cậu cảm thấy những lời nói như tận đáy lòng cậu vọng lên: 
            - Đây có phải là giết người không, cô Emma? 
            Trong bản thân cậu, cậu cảm nghiệm cái cảm giác lạnh toát nóng bỏng, xấu hổ và  sợ hãi. Giống như môi khi cậu nghe từ - “chu kỳ” hay “nhu bì”. 
  “Nhu bì” là cái gì? Đó là tên một cây lê giống trồng sau nhà kho. Cậu không  thích cái góc xa trong vườn đó mỗi khi nhớ tới. Ngay cả khi các bạn trẻ khác  chơi ú tim với cậu trong vườn, cậu cũng chẳng bao giờ đến tìm những đứa nấp sau  cái cây đó. 
            Tại sao vậy? Cậu cố hướng ký ức của cậu lần theo mấu chốt này. Nhưng vô vọng.  Cậu không lần ra được sự việc nào nữa. Cậu đành tự bảo mình là mấu chốt này  không quan trọng. Tốt hơn là bám lấy cái ngày cậu sợ cái xẻng. 
            Cái ngày của cái xẻng, cậu nhớ lại sau cái ngày của con thỏ và ngày của Emma.  Cậu không nhớ đích xác được là ngày mấy, tháng mấy của mấy ngày này. Nhưng cậu  nghĩ nếu bỏ nhiều thời gian ra nghĩ lại, thì “ngày của cái xẻng” phải xuất hiện  trước hai ngày kia. Dẫu sao, chính vào ngày đó cậu thấy sợ bố cậu lần đầu tiên.  Cậu cần phải suy nghĩ về điểm này. Cậu bướng bỉnh dễ sợ, cậu ngồi dưới một vòm  ánh sáng hoàng hôn do những cây sào cạnh giàn hoa tạo nên. Những dây hoa kim  ngân vẹt ra, và bố cậu xuất hiện, tay cầm cái xẻng. 
            Vậy thì ông đã làm gì? Trong hành động của ông có gì khả nghi. Có lẽ ông đã làm  vườn lúc chiều mát, chắc chắn  ông còn dựa cái xẻng trong gian nhà nhỏ để  dụng cụ. Sau đó thì sao? Cậu muốn nghĩ xa hơn. Nhưng dù cố gắng mấy đi nữa cậu  cũng chẳng nhớ thêm được gì. Từ đó, mỗi lần cậu thấy một người cầm xẻng là cậu  bé quay lại, miệng chảy dãi, tưởng như có 10 yêu quái đang đuổi theo sau, ù té  chạy về nhà nhờ mẹ che chở. 
            Tại sao? Tại sao chứ? 
            Sau suốt 4 ngày nhịn đói và mơ mộng, ánh bình minh chiếu xiên qua những khe cửa  lá sách và các cửa trập bên trên tràn ngập phòng, cũng không đánh thức được cậu  ra khỏi giấc cô miên cậu đã chìm vào từ nửa đêm. Sau cùng thì cậu cũng tỉnh dậy  và cũng giống như thường lệ, cậu không thể nhớ ngay được những gì đã xảy ra cho  mình trong mấy ngày qua. Cậu đang nằm ngửa, mắt nhìn lên trần, vẫn đúng là cái  trần cậu nhận ra sáng nay. Cậu cố ngồi dậy trên nệm và định sẽ xuống dưới nhà.  Nhưng khi vừa ngồi dậy lên được, cậu chóng mặt ù tai. Cậu lại nằm xuống, răng  đánh lập cập. Đó là triệu chứng dĩ nhiên khi nhịn đói vài ngày, nhưng đối với  một thiếu niên, tình trạng này rất tệ hại vì sẽ bi rối loạn phát triển. 
            Lần đầu tiên, Daniel có ý niệm là cậu đã thất bại, đã bị sa lầy. Chắc đã đến  lúc cậu không thể ấn náu ở đây được nữa, cậu không còn có thể ở một mình. Ngay  khi ý tưởng này xâm chiếm đầu óc cậu, cậu đã cố dập tắt nó. Cái hốt hoảng cuống  cuồng khiến cậu có nghi lực. Cậu nhất đinh bắt tay vào việc. Nhất định tìm ra  bí ấn của bố mình hoặc là chết. 
            Nhưng những cuốc, xẻng cậu đã dùng để đào xới ký ức giờ đây đã thành các dụng  cụ phá hoại kỳ cục. Khi cậu cố nhớ lại một người bạn thân quen vẫn chơi các trò  chơi với nhau, hình ảnh người bạn bắt đầu méo mó. Lúc phóng đại lên, lúc thu  nhỏ, như những khuôn mặt kỳ quái trong mơ. Hoặc khi cậu muốn đi sâu vào một  hướng tâm tư chưa đào xới cậu lại sa vào những cảnh thật xa lạ, chẳng có liên  quan gì đến quá khứ của cậu. Cậu rùng mình khi nhận ra đây là những cảnh cậu đã  đọc trong một tiểu thuyết, không phải là cảnh cậu đã sống thực. Cậu cảm thấy  thất vọng quá và lại chìm vào giấc ngủ. 
            Khi tỉnh dậy, trời đang đêm, cậu ra  khỏi giường và sang phòng mẹ cậu, nằm trên giường của bà. Cậu làm việc này hầu  như, hay có thể nói hoàn toàn như trong cơ mộng du. Cậu không hiểu tại sao cậu  lại đổi phòng ngủ. Cậu ngủ, cậu thức, cậu thấy mình ở trong nhà chứa dụng cụ  vào một lúc nào đó. Cậu không thể nhận định rõ được. Chỉ có thể nói, sau cùng,  các thành tố của một cơn ác mộng đã liên kết với nhau mạch lục, hợp nhất. 
            Trước hết, phải có một ý đồ đen tối,  đen tối gớm ghiếc tự nảy sinh. Một hậu quả luôn phải có một nguyên nhân, cũng  như bóng của một vật, do ánh sáng chiếu vào vật đó ở một phía. Sau đó, cậu cảm  thấy đồng thời một cảm giác chuyển động mông mênh không giới hạn, và cảm giác  bất động, như thể chân tay cậu đã bị trói chặt. 
            Cậu chẳng nhận định được cái gì rõ rệt cả, có những lúc sự vật hiện ra rất rõ,  nhưng cậu không đủ thời giờ để nhìn tổng hợp, bao quát. 
            - Chúng đi xa khỏi cái gian nhà dụng cụ rồi, thưa bà, hoặc chúng đã khiêng cả  cái gian nhà nhỏ đi rồi... 
            Tiếng trạng ngữ xa rồi trở đi trở lại trong óc cậu, và từ này chập chờn, lúc  thì ở trước, lúc thì ở sau những bóng đen lay động trong màn đêm, cùng với  những tiếng động hỗn loạn: hơi thở dồn dập hổn hển, những tiếng lết chân lẹp  xẹp. 
            Không một cảnh nào hiện ra với cậu đầy đủ cả. Vào mỗi giây phút khác nhau, một  phần của cảnh này hiện lên nhảy múa, pha trộn với những phần của cảnh khác rời  rạc hay những phần cảnh ở thời đoạn khác. Thí dụ như một loạt tiếng động: lúc  thì là những bước chân chạy rầm rập bên ngoài, lúc thì tiếng cửa kọt kẹt, một  tiếng chửi thề, một cú đập, một tiếng xô đẩy. Rồi những tiếng động đó xảy ra  ngược lại, nghĩa là bắt đầu bằng tiếng động xô đẩy, tiếng một cú đập, tiếng  chửi thề, tiếng cửa kọt kẹt, tiếng bước chân rầm rập. Và những tiếng động khả  nghi này từ dưới vang lên. Có vẻ chúng vang lên từ một cửa sổ trong bóng tối.  Có thể là “Dan, mày đang làm gì đó?” Và ngay sau đó là “Tom, mày đang làm gì  đó?”   
            Có giai đoạn, từ giết người lại xen vào: “Đó là một vụ giết người. Dan ạ; tôi  đã thấy vụ giết người đó tàn nhẫn, không gớm tay” ... Vào lúc này, cảnh trí  hiện lên rõ ràng đặc biệt. Cái áo thúc đẩy cơn ác mộng xảy ra biến thành đôi  cánh tay của người nói câu trên. Và người nói chính là mẹ cậu. 
            - Đừng vào cửa này, mẹ sợ con, Dan ạ. Tay con dính đầy máu, máu sát nhân. Tại  sao con giết người? Con đừng nói gì cả? Có phải tại mẹ nuông chiều con quá  không? Mẹ yêu đứa con thân yêu mẹ đang ôm trong lòng; tại sao mẹ lại sợ nó như  thế này? Tại sao mẹ lại sợ bố con như thế này cơ chứ, còn sợ chừng nào bố con  con còn sống? 
            Và tiếng kêu này, vừa vang vang vừa quá kích động có kèm theo một hình ảnh:  hình ảnh bố cậu mặt mày căng thẳng, trắng bệch, một tay xách cái đèn bão, một  tay xách cái xẻng, lốm đốm những đốm đỏ sẫm và dính đất. 
            Nhưng khi chuyện này xảy ra trong đầu cậu, ánh sáng cây đèn bão bố cậu cầm lùi  xa dần như nó ở tận một nơi xa xăm. Nhưng trong giấc mơ, nếu gọi đây là giấc  mơu sự phân cách giữa hai ánh đèn này khiến người mơ trằn trọc, đau đáu. Có  phải cậu thiếu niên dậy thì này say mê chăm chú vào cái ánh đèn yếu ớt đó  không? Cậu cho rằng những ánh sáng xa xăm ấy sẽ cho cậu lời giải đáp cái thắc  mắc đã nung nấu cậu bấy lâu nay. Bởi vậy cậu hăm hở đợi cảnh đó diễn ra một lần  nữa trong bóng tối. Khi cảnh đó bắt đầu lại, cậu còn nghe tiếng một phụ nữ khác  trong phòng ngủ. Cậu tự hỏi, có phải tiếng bà nhũ mẫu không? Bà ấy nói: 
            - Chúng nó đang đào đất ở dưới kia, thưa bà... 
            Và cái ánh sáng xa xa biến mất, và lại biến thành cái gian nhà phụ để dụng cụ  sau vườn. Daniel vẫy vùng với tất cả sức lực trong cơn quẫn trí để vùng thoát  ra khỏi vòng tay mẹ. 
            - Đừng vào đây, mẹ sợ con quá… 
            Cái đèn bão lại xuất hiện cùng với cái bàn tay cầm đèn đỏ lòm, và bộ mặt trắng  nhợt. Cậu la lên: 
            - Vâng, nhưng nói cho rõ hơn. Chúng đang đào ở đâu, ở đâu? 
            Cơn ác mộng đang làm cậu đổ mồ hôi hột khắp mình. 
            Sau cùng, cậu đã mệt nhoài và nghe thấy tiếp: 
            - Thưa bà, họ đào ở dưới kia, dưới... 
            - Dưới cái gì? 
            - Dưới, dưới cây lê... 
            - Cây lê? 
            - … đang ra quả rất sai, dưới cái nhà kho và dưới ánh đèn bão, thưa bà… 
            - Đèn bão! Nói ngay đi, cái đèn bão ở đâu? Mau lên! 
            -… họ đào ở trong... 
            - Họ đào sao? Bằng cuốc và xẻng à? Họ ở đâu? 
            - …đất, họ đang chôn một cái gì đó. 
            - Một cái gì đó bị chôn. 
            - Thưa bà, ở dưới cây lê. 
            Có bao giờ cậu đã thực sự thử chưa? Đã lần nào cậu thực sự xắn tay áo lên, cầm  cuốc xẻng... để khám phá xem họ chôn cái gì chưa? 
    * * * 
            Khi ông Dan Kinsman và bác sĩ Martin  về đến nhà rất khuya, họ chỉ hy vọng lần mò trong đêm tối đi được đúng đường.  Đôi mắt họ đỏ ngầu vì những đêm thức đi săn. Râu ria lởm chởm biếng cạo, quần  áo nhàu nát. Cuối cùng hai người cũng về đến cửa. Mở khóa, rút cây chắn, cánh  cửa cót két mở ra. Hai người bước vào. 
            - Vào đây rồi chúng ta làm gì? 
            Chính ông bác sĩ nhìn thấy qua cửa sổ phòng khách. 
            - Này! Đang xảy ra chuyện gì ở dưới kia thế nhỉ? Có một người cầm đèn bão, lấp  ló sau nhà kho! 
            Hai người bước ra khỏi cửa, sau đó họ chạy. Họ thấy một cái đèn bão, một cái  xẻng và một lưỡi xới đất dưới gốc cây lê ‘nhu bì’ . Một thiếu niên mặt đầy tàn  nhang, mắt mở to, đang đứng dưới một cái hố cậu mới đào được sâu trên đầu gối,  hai tay cầm hai cục xương nâu. 
            - Trời ơi, con làm gì ở đây? - Bố cậu hỏi. 
            - Những vật gì đây? - Daniel hỏi bố. 
            - Trời ơi! - Ông bác sĩ kêu lên. 
            Họ chỉ nói được có vậy. 
            Nhưng không phải ông Dan cố gây chuyện mà vì ông choáng váng bàng hoàng: 
            - Con làm gì thế này, nói cho bố nghe. 
            Không phải Daniel đang tức giận mà vì chân cậu lâu lâu lại muốn sụm xuống. 
            - Thế này là sao? Bố nói con nghe đi! 
            - Ôi, con trai của bố... con bệnh rồi. 
            - Vâng, con bệnh. Tom là ai hở bố? 
            - Chúa ơi! Dan, ông nghe tôi. Daniel, cậu cứ bình tĩnh, để tôi nói chuyện xong  với bố cậu đã. Ông Dan, chuyện này xảy ra lúc nào? Vào cái đêm đáng nhớ đó, cậu  bé này mấy tuổi? 
            - Ông muốn nói tới cái đêm nào, bác sĩ… 
            - Nào, ông bạn già, cố nhớ lại đi. Cái đêm mà anh thấy Tom cứ quanh quẩn ở chỗ  đó cả tuần lễ trước đó, cái đêm mà ông gọi tôi. Cái đêm mà tôi mang thuốc mê  Cloroforme sang vì tưởng rằng con chó có thể… 
            - Một con chó! - Cậu thiếu niên cứ nhắc đi nhắc lại. Một con chó… 
            - Và ông đã kịp thời đập cho nó một cái xẻng vào đầu. Cám ơn trời! Tôi chỉ muốn  hỏi lúc đó Daniel lên mấy thôi. 
            - Chưa đủ tuổi để có thể nhớ lại... Daniel, ai đã kể cho con... 
            Ông bác sĩ xen vào: 
            - Không, ông bạn già, ông cho tôi biết lúc ấy Daniel lên mấy? 
            - Có lẽ chỉ mới hai tuổi. Không thể lên ba được. Lúc đó cháu mới là một ấu nhi,  còn phải bế trên tay. Bà Vivian nhà tôi luôn phải bồng cháu trên tay tối hôm  đó. 
            - Lúc đó bà ấy bồng cậu bé ở đâu? 
            - Trong kia, trong gian nhà nhỏ để dụng cụ. 
            Bà Vivian... trong gian nhà... 
            - Một lúc sau đó, bà ấy đã bồng Daniel vàn đó. 
            - Sao chẳng bao giờ ông nói cho tôi biết chuyện. 
            - Không, tôi... còn chuyện khác... Nghe bố đây, Daniel, con sẽ hết bệnh thôi. 
            - Không, ông Dan, đã có chuyện gì xảy ra giữa bà Vivian và Daniel trong gian  phòng để đồ sau cú đó? Ông phải nói cho tôi rõ. 
            - Hôm đó bà ấy ốm. Bà ấy sợ, vậy thôi... Như ông đã biết đó. Bà ấy cứ sợ bóng  sợ gió các sự việc và các con vật bà ấy gặp và bà ấy chẳng biết gì. Bà ấy chẳng  hiểu vì có biết gì đâu mà hiểu. Bà ấy bị thác loạn thần kinh mà. Bà ấy vào nhà  để dụng cụ xem... nhưng bà ấy cứ ở miết trong đó… 
            - Nhưng ông giải thích rõ cho họ bao giờ? 
            - Chính chỗ đó tôi cứ bị dằn vặt mãi. Tôi đúng là một thằng ngu. Ban đầu tôi  định giấu. Con chó ngao đó của bà ấy. Bà ấy nuôi nó từ nhỏ và từ lúc nó mới  sinh. Bà ấy cưng nó lắm. Cái đó mới rắc rối. Tôi lại không nỡ nói con chó bị  điên. Tôi thật là ngố và lâm cẩm!   
            - Đúng, ông thật lẩm cẩm. 
            - Bà ấy đã nói là bà ấy sợ tôi. Bà ấy đã nói... đã nói… 
            - Mẹ đã nói là có một vụ giết người, bố. Và con chỉ... chỉ… 
            - Chúa ơi, con tôi! Cái gì đã xảy ra vậy hả trời... Ê đỡ lấy nó, ông bạn già,  nó té bây giờ. 
            - Ông đỡ lấy nó, con ông mà. Đồ ngố! Nó còm cõi quá, thiếu dinh dưỡng mà ông  đâu có lo. 
            - Nó tỉnh rồi, tôi ôm nó lên, tôi e rằng... 
          - Đừng sợ. Đừng sợ gì nữa. 
 
  
 
 truyen sexhack game avatarzip full wap sachhinh sex depsms kutedaivietpda.comquyetdaik
truyen sexhack game avatarzip full wap sachhinh sex depsms kutedaivietpda.comquyetdaik 
 
 
  
    
