Dải cầu đá vốn là cả một thân cây hóa thạch cổ xưa được cải tạo mà   thành, dài hơn ba mươi mét, rộng chừng năm mét, hết sức chắc chắn, phần   dưới cầu lẩn trong mây trắng, một đầu nối liền với khoảnh đất phảng nhô   ra trước địa đạo trắng, đầu còn lại bắc thẳng tới cửa hang có đàn tế núi   ngọc, bên trên la liệt người đá cổ màu trắng, tương tự như Thiên trát   đồ trong mộ Hiến Vương. 
            
Minh Thúc cưỡi trên vai một pho tượng đá, giơ cánh tay đang cầm   mật Phượng hoàng lên, thò ra phía ngoài. Tôi và Tuyền béo không dám   manh động. Lão này cho dù không ai động vào cũng đã có một cái tật hễ   căng thằng là tay bắt đầu run, không cầm chắc thứ gì cả, vạn nhất để rơi   ngọc xuống mê cung gương kính dưới kia, trong một giờ nửa tiếng chắc   chắn không thể tìm lại được. Thời gian của chúng tôi đã chẳng còn lại   được bao nhiêu, cứ như thế này chẳng khác nào lão ta đang ôm bom nổ   chậm, một khi xảy ra chuyện, cả năm người sẽ khó tránh khỏi thịt nát   xương tan. 
Minh Thúc đầu quấn bông băng, nghiến răng trợn mắt, tâm trạng   kích động. Sự phẫn nộ, căm hận đã khiến con người lão trở nên bấn loạn.   Lúc này là nguy hiểm nhất, có lẽ chỉ cần gây cho lão thêm một chút áp   lực, sợi dây bảo hiểm trong đầu thế nào cũng bị đứt, tinh thần lão sẽ   hoàn toàn sụp đổ. 
Lão gào lớn xé cả giọng, bắt mọi người lùi lại phía sau, ai dám   không nghe, lão sẽ ném mật Phượng hoàng xuống dưới. Tôi hết sức bất   lực, đành lui lại vài bước, trong bụng không ngớt chửi thầm cụ kụ tám   đời nhà lão. Lão khọm Hồng Kông này tâm địa quả thực quá thâm hiểm,   trượt ngã xuống mạch thủy tinh phía dưới, đầu tuy bị thương, mất bao   nhiêu máu, nhưng đều chỉ là vết thương ngoài, ngất lịm đi một lúc mà   thôi. Khi chúng tôi thảo luận về "nghi thức giết người", lão đã tỉnh như   sáo rồi, nhưng thoạt nghe tình thế có vẻ không ổn, bèn giả ngây giả   ngô, sau đó lại biết được mức độ quan trọng của viên mật Phượng hoàng,   bèn giở trò cướp đoạt. Chúng tôi bấy giờ tâm trạng đang rối bời, lại   thiếu sự phòng bị, đâm ra mới bị trúng kế. 
Bất luận thế nào, phải trấn an lão này trước đã. Tôi giơ tay ra   hiệu cho Tuyền béo và Shirley Dương đứng sau không được khinh suất manh   động. Một khi đã ra tay là phải thành công, chứ không thể mạo hiểm   khiến mật Phượng hoàng rơi mất được. Sau đó tôi nói với Minh Thúc đang   cưỡi trên người đá rằng: "Bác hà tất phải làm như vậy? Chúng ta đều là   cá trên thớt cả, tôi không chạy được, bác cũng đừng mong tẩu thoát. Tôi   từ trước tới giờ không hề có ý định bắt ai đó phải hy sinh, ban nãy   Tuyền béo nói vậy, cũng chỉ là trong trường hợp bác sống thực vật rồi   kia, may bác đã khỏe lại rồi, tôi khuyên bác đừng giày vò nhau thêm nữa,   mau xuống đây cùng mọi người bàn tính cách khác!" 
Lão già cười nhạt, chửi: "Tao nhổ vào! Mấy thằng nhãi chúng mày   cứ ra vẻ thông minh đi, sự việc đến nước này còn định lừa tao nữa hả.   Tôi Lôi Hiển Minh này này, là Tiểu Gia Cát, mười ba tuổi tao đã chặt đầu   gà hóa vàng, mười bốn tuổi nhảy tàu chạy xuống Nam Dương, mười lăm tuổi   tự tay giết người, vào rừng đã gặp cọp cản đường, xuống sông đã thấy cá   ăn thịt, cả đời tao lăn lộn kinh qua mưa bom bão đạn sóng to gió lớn,   tao lại dễ dàng để mấy thằng chúng mày lừa bịp hại tao hả?" 
Tôi lại nói: "Bác nói vậy là nói ngược đấy, sao lại bảo chúng   tôi ra vẻ thông minh? Ngay từ đầu nếu không phải do bác quá đa nghi,   không chịu tin lời khuyến cáo của tôi, lại còn bảo có chết cũng không xa   rời, thì đã không sa vào cái bước cùng quẫn này, lời ngay chối tai mà!   Đáng tiếc bác còn làm liên lụy đến cả em Hương, bác nói xem em ấy trêu   ai chọc ai? Giờ tranh luận mấy việc này đều vô ích cả, chúng ta phải   đồng tâm hiệp lưc, bằng không tất cả sẽ chết không đất chôn thân đâu." 
Tuyền béo đùng đùng nổi giận, xắn ống tay áo, trợn trừng mắt   lên như muốn giết người: "Cậu phí lời với lão này làm cái mẹ gì, lão đã   muốn ép ta, chứng tỏ lão cũng thẳng thiết cái mạng già của lão nữa rồi,   tôi đếch tin lão khọm này dám ném ngọc xuống đâu, tôi với cậu giờ lao   vào xé lão thành tám mảnh, cái gì đem tế được thì tế, không thì vứt hết   đi!" 
Minh Thúc bị Tuyền bèo dọa cũng sợ thật. Thời gian vừa qua lão   đã hiểu rõ con người cậu ta, thuộc cái loại mềm cũng chẳng nắn, rắn cũng   chẳng buông, đã nóng lên rồi thì việc gì cũng làm sất, nói như lời của   Tuyền béo thì là "ông đã hứng lên, ông sẵn sàng vô mông cả Vương Mẫu."   Lão đã hơi căng thẳng, tay run run, vội lắp bắp: "Đừng đừng...  đừng có   qua đây! Có gì thì bàn bạc đã! Đừng tưởng tao không dám ném, thằng béo   nhà mày mà ép tao, tao ném cho mày xem, chết cả nút cũng được." 
Tôi biết Minh Thúc tuy sợ Tuyền béo, song chó cùng rứt giậu,   con người ta một khi đã cuống lên thì bất cần tất cả. Đương nhiên Minh   Thúc không muốn chết, dù rằng số trời chẳng cho sống qua ngày mai, thì   hiện tại sống được phút nào vẫn hay phút ấy, cũng không thể trách lão   ích kỷ bỉ ổi được. Ngay đến con kiến cũng còn muốn sống lần lữa qua   ngày, người dám hy sinh bản thân vì mọi người thì là bậc anh hùng rồi,   còn giống người chung quy đều là những kẻ phàm trần, xác thâ chỉ là máu   là thịt, chín mươi chín phần trăm không có sự giác ngộ cao như vậy, đó   là chưa nói tron một phần trăm số người kia, cũng có không ít kẻ bất đắc   dĩ mà thành anh hùng, chẳng ai có tư cách đòi người khác chết vì mình   cả, huống hồ là với cái chết tàn nhẫn thế kia. 
Ngoài ra còn một điểm nữa, tâm lý của con người hết sức tinh   diệu, ví như một người biết mình bị bệnh hiểm nghèo, không thuốc nào   chữa được, thời gian còn sống không nhiều, nỗi đau khổ phải gánh trong   lòng to lớn biết nhường nào, song giá như lúc ấy người đó bỗng nhiên   biết rằng người trên toàn thế giới đều mắc một chứng bệnh y như thế, thì   dẫu thế nào mặc lòng, người đó sẽ vẫn cảm thấy được an ủi phần nào, cảm   giác suy sụp cô độc bơ vơ sẽ giảm đi, âu điều này cũng gần giống như   câu xấu đều còn hơn tốt lỏi ấy vậy. 
Chợt nghe Minh Thúc nói tiếp: "Tất cả đều bị ám bùa ma quỷ rồi,   nhưng tao biết vẫn còn đường sống, chỉ là bắt buộc phải có một người   chết mới được, theo tao...  chúng bay...  chúng bay giết luôn cái Hương   đi là được, tao vất vả nuôi nó bao năm nay, giờ cũng đến lúc nó trả ơn   tao rồi." 
Chẳng cần phải nói, lúc này tôi đã năm được ý đồ của Minh Thúc.   Trong lòng lão hiểu hơn ai hết, ở đây cả thảy có năm người, nếu giết   chết bầy kỳ ai trong ba người tôi, Tuyền béo và Shirley Dương, lão cũng   sẽ đừng hòng mong sống sót thoát khỏi đây. Thành ra muốn thoát khỏi   không gian dưới lòng đất quay về Kelamer, trong tình huống này, chỉ còn   cách hy sinh A Hương, con gái nuôi của lão. Nếu như chúng tôi không bằng   lòng với điều kiện này, thì nếu lão chết, lão sẽ kéo tất cả mọi người   xuống âm phủ làm đệm lưng cho lão. 
Từ lúc ra khỏi đàn tế, chẳng ai quay lại xem cát thủy tinh   trong đồng hồ kia đã chảy đến đâu, nhưng đoán chừng thời gian cũng chẳng   còn lại bao nhiêu nữa. Tôi nắm được ý đồ của Minh Thúc, biết lão khọm   cũng chưa muốn cạn tàu ráo máng, liền có ngay một cách. Tuy đã không còn   cơ hội đoạt lại mật Phượng hoàng, song có thể đánh cuộc với số phận,   vậy là tôi liền nói với lão: "Hổ dữ không ăn thịt con, nếu bác giết em   Hương để được sống, thì có khác nào lũ cầm thú? Bác có thể nhẫn tâm làm   vậy, nhưng chúng tôi không thể nào làm cái việc chẳng bằng chó lợn ấy   đâu, chi bằng thế này, bác, tôi và Tuyền béo ba thằng đan ông cùng bốc   thăm sinh tử. Nghe theo ý trời là được!" 
Minh Thúc thấy đây là cơ hội sống sót cuối cùng, có điều xác   suất tử vong một phần ba quả thực quá lớn, bèn nghiến răng nghiến lợi   nói: "Vận may của ta xưa nay vẫn tốt, ta cao số mà, có thể đánh cuộc với   các người một phen. Nhưng nếu bốc thăm thì cả năm người đều phải bốc,   đừng hòng ai ngồi mát ăn bát vàng, bằng không thì cùng nhau chết!" 
Chưa đợi chúng tôi đồng ý, lão đã ra điều kiện. Mỗi người đều   phải thề độc, sống chết do trời, ai bốc được lá thăm chết là do số mệnh   ngắn ngủi, không được hối hận trở mặt. Còn đòi chúng tôi phải đưa lão   một khẩu súng, kẻo đến lúc có người trở mặt muốn giết lão. 
Tôi nhìn Shirley Dương, cô gật đầu với tôi, tôi nghĩ bụng súng   thì có thể cho lão được, bởi lão không dám tùy tiện nổ súng, bởi nếu làm   bừa hậu quả ra sao lão cũng hiểu rất rõ. Vậy là tôi lấy khẩu M1911 chỉ   còn một viên đạn của Shirley Dương, định đưa qua cho lão, cũng muốn nhận   cơ hội này lôi lão rời khỏi tượng đá. Nhưng Minh Thúc quyết không để   tôi đến gần nửa bước, bảo phải đưa súng cho A Hương, rồi chuyển qua cho   lão. 
Minh Thúc vừa cầm được súng, liền giơ mật Phượng hoàng lên,   giục chúng tôi mau thề độc, thời gian không còn nhiều nữa rồi, vạn nhất   có người bốc phải "lá thăm chết" mà chưa kịp tiến hành nghi thức, thì   tất cả cũng bằng không. 
Tôi nghĩ bụng, cũng chỉ là một câu thề thôi mà, mà thề chốt thì   có hai loại "thề sống" và "thề chết", "thề sống" tức là nói những lời   kiểu như tôi mà nuốt lời thì trời đánh thánh vật, hoặc giả tám kiếp   không được hồi sinh, hay như mồm mép một chút, tuy thề thốt hết sức lẫm   liệt khí thế, nhưng thật ra nội dung lại mập mờ chẳng rõ, ý nghĩa không   đâu, nói như nước lã, vô thưởng vô phạt; "thề chết" tức là thề độc thực   sự, thậm chí liên quan đến cả tính mạng toàn gia đình, gia tộc, cho dù   là người không tin vào những chuyện báo ứng, cũng không dám tùy tiện nói   ra những lời như vậy. 
Tôi thì chẳng bận tâm, song bản thân chưa từng vái lạy ai, cũng   chưa từng thề thốt điều gì, nên không mấy thông thuộc những lời kiểu   ấy, bèn giơ nắm đấm lên thề: "Đang chuẩn bị, thời khắc này đang chuẩn   bị... " 
Minh Thúc liền kêu lên: "Không được như thế, chú rõ là lấp liếm   cho qua, tôi nói trước, mọi người phải nói lại theo lời của tôi!" Đoạn   liền dẫn đầu buông lời "thề chết" độc địa. Chúng tôi bất lực, đành nhắc   lại theo lão một cách hàm hồ. 
Còn như vật dùng để bốc thăm sinh tử, đành tự chế tại chỗ, tìm   một túi kín nhỏ, rồi lấy năm viên đạn vừa tháo trong khẩu M1911 ra, bôi   một vạch màu đỏ lên đầu một viên, tượng trưng cho "lá thăm chết", lần   lượt từng người thò tay vào trong túi kín rút, ai mà rút được "lá thăm   chết", sẽ phải thế mạng cho bốn người còn lại, không được có nửa lời oán   thán. 
Minh Thúc vẫn cảm thấy chưa thỏa đáng, lại yêu cầu mọi người   phải đeo găng vào bàn tay bốc thăm, tôi thầm chửi thằng khọm già gian   xảo, cuối cùng cũng đưa ra một yêu cầu, bắt buộc phải để A Hương và   Shirley Dương bốc trước, điểm này tuyệt đối ko thỏa hiệp. Tổng cộng chỉ   có năm lá thăm, càng bốc đầu, khả năng bốc phải "lá thăm chết" càng nhỏ.   Tuy nhiên điều này cũng còn phải trông vào vận may, mỗi khi bốc ra được   một viên đạn không có đánh dấu, xác suất tử vong sẽ lần lượt được công   thêm vào những viên đạn còn lại, như vậy cũng giống như dùng một khẩu   súng chỉ lắp một viên đạn, gí vào đầu lần lượt bóp cò, sự khác nhau ở   đây là số người tham gia đông hơn mà thôi. 
Lão khọm già nghiến răng chấp nhận yêu cầu này. Cũng có thể   người bốc thăm đầu tiên sẽ phải chìa đầu ra trước súng, nhưng thời gian   vẫn đang trôi qua từng giây phút, không thể chậm trễ hơn nữa. Trong tình   thế quan hệ đến sinh tử này, không có cách nào làm dối, chơi bẩn được,   tôi đành nhắm mắt lao vào cá cược sinh tử với lão khọm già Hồng Kông, để   xem rốt cuộc Mô kim Hiệu úy cao số, hay là bọn "cõng xác nhảy tường"   mạng lớn. Shirley Dương bảo A Hương bốc trước. A Hương từ lúc nghe thấy   cha nuôi bảo muốn giết mình, liền rơi vào trạng thái hoảng loạn, được   Shirley Dương giúp đỡ, thò tay bốc thăm trong túi kín một cách máy móc. A   Hương lấy ra một viên đạn, cũng chẳng them nhìn xem thế nào, liền vứt   luôn xuống mặt đất, đó là một viên đạn không có đánh dấu. 
Minh Thúc cưỡi trên tượng đá cũng nhìn rất rõ, ra sức nuốt nước   bọt khan, xác suất tử vong đã chuyển thành một phần bốn, bầu không khí   dường như sắp đóng băng. Shirley Dương từ tốn lấy viên đạn thứ hai trong   túi kín, dường như cô nàng chuẩn bị tâm lý từ trước, sớm đã coi nhẹ   chuyện sống chết, từ từ xòa bàn tay đang nắm viên đạn ra, trên găng tay   là một viên đạn không có ký hiệu. Shirley Dương nhẹ thở phào, song không   hề có cảm giác như vứt bỏ được gánh nặng. 
Tôi đón lấy túi kín, nhìn Tuyền béo, giờ chỉ còn lại ba người,   một người có thể hy sinh, chắc chắn sẽ là một trong ba, nếu như Minh   Thúc bốc phải lá thăm chết, vậy giết lão cũng là việc danh chính ngôn   thuận, nếu như tôi và Tuyền béo một trong hai người bốc phải, tôi phải   lừa lấy mật Phượng hoàng vào tay đã, sau đó sẽ tùy cơ ứng biến, nghĩ đến   đây tôi hỏi lão có muốn bốc trước không? Lão đắn đo hồi lâu, tự thấy   không có gan thò tay vào bốc một trong ba viên đạn, song nếu không bốc,   mà người tiếp theo lại vẫn không bốc trúng "lá thăm chết", thì khả năng   tử vong lại tăng thành năm mươi phần trăm. Mãi một lúc lâu lão với nhìn   chúng tôi lắc đầu, để tôi và Tuyền béo bốc trước. 
Tuyền béo chửi một câu, rồi vung tay vào túi rút ran gay một   viên đạn, thoạt nhìn liền lặng cả người đi: "Mả mẹ nó, ra đường gặp gái,   hay là vào chùa quên đốt nhanh, mà sao lại để ông mày vớ phải chứ?" 
Minh Thúc thấy Tuyền béo bốc phải lá thăm chết, cũng chẳng thèm   đắc ý, mặt mày bỗng nhiên lộ ra vẻ muốn giết người, giơ súng nhằm vào   Tuyền béo chửi: "Thằng mập chết tiệt, mày còn gian ác hơn thằng Nhất   nhiều, mày chết đi!" Nói đoạn liền bóp cò. 
Tuyền béo không cầm súng trong tay, vừa mới bốc phải lá thăm   chết, tưởng là phải chết thật, trong lòng khó tránh khỏi hoảng loạn, cầu   lại hẹp, cũng không ngờ Minh Thúc đột nhiên nổ súng, vì dẫu muốn giết   người thì cũng phải đợi khi vào đàn tế mới có thể giết, chết ở đây thì   có tác dụng gì. Nhưng lão khọm đã gần như hóa điên, lúc này lại bất chấp   bất trách định ra tay luôn. Tuyền béo đành cuống cuồng nhảy phắt ra   phía sau pho tượng đá, bấy giờ mới phát hiện ra khẩu súng trong tay Minh   Thúc không nổ. 
Minh Thúc thấy đạn không nổ, lặng cả người, buột miệng chửi Hồ   Bát Nhất là thằng khốn nạn chết yểu dám sử dụng gian kế, ngầm gỡ đế đạn   ra, được đấy, đã thế cả lũ chế cùng nhau cho xong. Lão vung tay ném mật   Phượng hoàng ra, mật Phượng hoàng rơi thẳng xuống làn mây mờ dưới gầm   cầu. 
Tuy tôi giở trò trước, nhưng cũng hoàn toàn không ngờ lão khọm   Hồng Kông lại nổ súng vào lúc này, bây giờ thấy mất thời cơ, bèn định   lao ra ngăn lại, nhưng rốt cuộc thì vẫn cách lão sáu bảy bước chân, lôi   được lão từ trên tượng đá xuống, thì đã muộn rồi. 
Tình hình trên cầu rối loạn, trong lúc đó tôi thấy Shirley   Dương lao ra rìa cầu, chuẩn bị nhảy theo xuống tìm mật Phượng hoàng, đột   nhiên dừng chân lại nói: "Không xong, hết thời gian rồi!" Vừa nói dứt   câu, ánh sáng phát ra từ mạch thủy tinh trên đỉnh đầu tức tốc tối sầm   lại, bóng tối bắt đầu bao phủ khắp mọi nơi.
 
  
 
 truyen sexhack game avatarzip full wap sachhinh sex depsms kutedaivietpda.comquyetdaik
truyen sexhack game avatarzip full wap sachhinh sex depsms kutedaivietpda.comquyetdaik 
 
 
  
    
