Cơn đau đã bắt đầu lan   rộng trên bờ vai Trí, nhức nhối, tê buốt. Không phải do lỗi ở vết   thương, chính lời nói đã làm cho vết thương trở nên nặng nề. Không có bí   mật nào mà hắn chưa hề biết, nhưng giờ đây hắn lại cảm thấy mình quá   nhỏ bé, nhìn vào ánh mắt đó hắn biết rằng Dũng không hề nói dối. Nhưng   hắn vẫn không tin vào điều đó, làm sao có thể tin chứ. 
- Mày nói sao…?! – Trí bắt đầu lên tiếng, môi hắn run rẩy. – Tao không hiểu mày đang nói gì?! 
- Có lẽ đây là điều anh không nên biết. Tôi đã giấu nó nhiều năm rồi và   không hề nghĩ rằng sẽ nói cho anh nghe. Anh biết tại sao không?! Vì tôi   thương anh!! Tôi không muốn thấy anh đau khổ khi biết họ không phải là   cha mẹ ruột của anh. 
- Im đi!!!! – Trí quát lớn. – Mày có biết mày   đang nói cái gì không hả?!!! Tao không tin!!! Làm sao tao tin được!! Tao   đã sống trong gia đình từ trước đến giờ thì làm sao tao lại không phải   con ruột chứ?!!. 
Ánh mắt Dũng vẫn không thay đổi khi nhìn hắn.   Thương hại ư? Hay là thông cảm? Điều này làm trái tim hắn tan nát.   Không, hắn đâu phải là con người, hắn là con quỷ, con quỷ không có trái   tim thì làm sao mà biết đau. 
Đầu óc quay cuồng, hơi thở nhè nhẹ   nhưng khó khăn, miệng hắn cười nanh ác rút nhẹ cây kéo ở đùi mặc cho vết   thương ứ máu và bắt đầu lên tiếng. 
- Hà hà hà!! Mày định dùng cách   đó để mà lung lạc tao đúng không?! Thật là quá ngây thơ nhóc ạh! Cho dù   thế nào thì mày hoặc tao cũng sẽ chết ở đây thôi. Trước khi chết thì   mày cứ nói ra hết đi! Vẫn không khiến tao phải nương tay đâu. 
Câu   nói của Trí vẫn không làm thay đổi được ánh mắt lạnh lùng của Dũng. Dũng   đang suy tính gì, liệu điều mà Dũng nói có phải là sự thật hay không?. 
*** 
Cách đó không xa. 
- Sao mà lâu quá vậy cha nội!!! – Lan giục. 
- Trời đất ơi!! Ai đời đâu một người chạy bộ còn một người thì đang bay mà cứ hối hoài không biết!!. – Tín mệt nhọc lẩm bẩm. 
Nhìn lên trên thấy Lan càng lúc càng xa dần, gã quát lớn. 
- Con ma kia!!!! Sao cô không đèo tôi bay cho nhanh hả?!!!. 
- Thôi đi ông nội!!!! Tôi đèo thân xác Lan đã nặng nề lắm rồi!!! Thêm ông nữa chắc lết chứ bay gì!!! 
- Mẹ kiếp cô!!!! Thế mà tôi cứ tưởng ma có sức mạnh siêu nhiên lắm!!! 
- Tôi là ma chứ không phải siêu nhân, đồ ngốc!!!!. 
Bỗng nhiên Lan thả nhẹ mình xuống mặt đất. 
- Ha ha ha!!! Sao thế?!! Đổi ý hà, quyết định đèo luôn tôi phải không?!! – Tín chạy đến thốt lên. 
Chỉ thấy Lan sau một hồi im lặng cúi xuống nhặt một vật gì đó. 
- Cái gì thế?!! – Tín hỏi. 
- Một cây súng lục! – Lan thì thầm. 
Sau một hồi quan sát cây súng, Tín lên tiếng. 
- Là cây súng mà Dũng đã lấy của cảnh sát! Tại sao anh ấy bỏ lại đây   nhỉ?! Không phải anh ấy đến tìm hắn sao?! Hoặc là anh ấy đánh rơi? Không   thế nào?!. 
Lan yên lặng nhìn về phía xa, bất chợt cô lên tiếng. 
- Dũng cố tình để lại!! Không ngờ cho đến lúc này anh ấy vẫn xem hắn là anh trai của mình!. 
- Cái gì?!!! Sao cô nghĩ vậy?!. 
- Tôi đã ở bên Dũng quá lâu để hiểu rằng con người của Dũng là như thế nào. Anh ấy rốt cuộc vẫn không thay đổi. 
Tín cảm thấy câu nói của Lan không hề vô lý chút nào. Gã ngóng về phía mà Lan đang nhìn, nhủ thầm. 
- Dũng ơi!! Anh quá tốt bụng rồi! Anh có biết rằng hắn ta là con người nguy hiểm như thế nào không?!. 
*** 
Nhiều năm về trước. Trở về sau một ngày dài thả diều vui vẻ cùng anh hai. Dũng cười toe toét trở về phòng. 
- Vui thiệt!! Ngày mai nhất định sẽ cho anh hai một bất ngờ. Chắc chắn   anh ấy sẽ không nghĩ rằng mình nhớ ngày sinh nhật của ảnh!!. 
Dũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay, mãi đến gần nửa đêm bất chợt Dũng bừng tỉnh. 
- Hức! Ngủ quên mất tiêu rồi! Phải nhanh lên mới được. 
Dũng chạy đến bàn học, khẽ mở tủ lấy những sắp giấy bông cùng với một   hộp kính bằng thủy tinh trong suốt, trong hộp thủy tinh có những ngôi   sao nhỏ nhắn xinh xinh trông thật đẹp. Đó là điều mà Dũng đọc được trong   một cuốn sách nước ngoài, lúc đó đầu óc Dũng non nớt chưa biết hết   ngoại ngữ nên chỉ lò mò được vài chữ trong từ điển. Người ta nói 1000   ngôi sao giấy tượng trưng cho một điều ước, nếu đem tặng cho người mình   thương yêu thì họ sẽ có một điều ước. Đó là món quà mà Dũng muốn tặng   cho anh hai. Cậu bé phải thức nhiều đêm liền, tỉ mỉ xếp từng ngôi sao   nhỏ, nhiều khi mệt mỏi ngủ thiếp đi trên bàn. 
Chắc cậu bé không   ngờ rằng món quà như thế chỉ thích hợp tặng cho người yêu, điều đó có   ghi trong sách nhưng cậu bé đã quên đọc mất rồi, đến khi nhận ra điều đó   chắc cậu bé sẽ rất xấu hổ đến đỏ mặt mất. 
- Còn ba mươi mấy ngôi   sao nữa là xong rồi! Phải nhanh hơn nữa. Mình không có tiền mua những   món đồ quý giá, chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi. Không biết anh hai   có vui khi nhận nó không nhỉ? – Dũng nghĩ thầm. 
- Ấy da!! Sao mắc tè quá! – Cậu bé lật đật chạy ra khỏi phòng. 
……. 
- Xong rồi! Thật là thoải mái quá đi! – Mang vẻ mặt hớn hở Dũng chạy về phòng. 
Nhưng khi ngang qua phòng ông bà Thái thì. 
- Bốp!!!. – Tiếng tát tay chát chúa. – Mày đang nghĩ cái gì vậy hả?!! –   Giọng bà Bích vang lên chua chát. – Mày muốt giết chết nó hay sao?!. 
Dũng hồi hộp nhìn vào ổ khóa cửa phòng. Nhìn thấy ông bà Thái và đối   diện họ là Trí. Khuôn mặt bà Bích trông dữ tợn vô cùng còn ông Thái thì   đứng điềm tĩnh xem xét nhưng không xen vào. Chỉ có Trí là cúi gầm mặt   xuống đất không nói lời nào. 
Cơn nóng giận dường như vẫn chưa nguôi. Bà Bích tiếp tục. 
- Thật là khốn nạn mà! Mày làm vậy là có ý gì?!! Cũng may là thằng Dũng không sao! Nó mà có bề gì là tao giết mày đó!!. 
Tim Dũng như se sắt lại, cậu bé cảm thấy có lỗi vô cùng. Chẳng qua Dũng   chỉ nói với mẹ rằng cậu đã vô ý ngã xuống vực khi bà thấy thân thể cậu   có nhiều vết bầm tím và trầy xước. Sau đó anh hai đã cứu cậu bé nhưng bà   Bích lại không nghĩ như thế và đó là lý do tại sao Trí bị đòn đêm nay. 
Mắt Dũng bắt đầu cay xè, cậu bé muốn vào giải thích cho rõ ràng nhưng   ngặt nỗi lại quá nhát gan, sợ bị mẹ mắng nên thôi, chỉ biết cầu mong cho   anh hai không sao. 
- Bốp!!! – Lại thêm một tiếng tát tay chát   chúa. – Nói gì đi chứ?!! Mày coi thường tao hay sao hả thằng mất dạy?!   Tao nuôi mày lớn, cho mày ăn cơm, cho mày mặc áo để rồi mày làm phản   phải không?!!. 
- Bốp…! Bốp…! Bốp….! – Những tiếng tát tay vang lên   liên hồi nhưng Trí vẫn không thay đổi nét mặt, cứ cúi gầm xuống đất mãi   thôi, ngay đến cả khóe miệng cũng đầm đìa máu đủ biết những cái tát tay   đó mạnh đến dường nào. 
Dũng đứng bên ngoài thở hổn hển, cậu bé từ từ ngồi bệt xuống đất, hai chân khẽ co lại, hai tay ôm lấy đầu gối sợ sệt. 
- Dừng lại! Dừng lại đi! – Dũng nhắm mắt thì thầm. 
- Dừng lại đi!! – Tiếng ông Thái vang lên. – Đánh nó như vậy là đủ rồi! Thời gian đã không còn sớm, phải ngủ đi thôi!. 
- Ngủ!!! Ông lúc nào cũng ngủ!!! Tôi cảm thấy vẫn chưa đủ!! Thằng này   đánh nó như vậy là còn quá nhẹ!!. – Bà Bích bực bội càu nhàu. 
- Hừ!! Vậy thì bà giết nó luôn đi!!! Xong rồi thì đi ngủ!!. – Ông Thái lớn tiếng quát. 
Có thể câu nói lớn tiếng vừa rồi của ông Thái đối với bà Bích là chuyện   bình thường nhưng đối với Trí thì ngược lại, khuôn mặt hắn bắt đầu thay   đổi, hai tay nắm chặt, cắn môi đến phún máu, nhưng hắn vẫn một mực cúi   đầu không hề ngước lên. 
Bà Bích dường như không hề chú ý đến điều đó, mụ lên tiếng. 
- Mày về phòng đi!!! Còn đứng đó làm gì nữa?! Muốn tao đập mày tiếp àh!!. 
Trí không nói gì khẽ cúi đầu rồi quay lưng bước ra ngoài. 
Sau khi Trí ra khỏi phòng ông bà Thái, hắn một mạch đi về phòng mà   không hề biết rằng Dũng đã đứng nép mình khuất khỏi tầm nhìn của hắn. 
Dũng vẫn ở đó nhìn đăm đăm vào lưng Trí cho đến khi cửa phòng hắn đóng   lại, ánh mắt cậu bé buồn bã và rơm rớm. Chuyện đau lòng vẫn chưa kết   thúc ở đó khi Dũng bất ngờ nghe được một câu nói từ cửa miệng của bà   Bích. 
- Đáng lẽ không nên đem nó về đây! – Bà Bích càu nhàu. – Làm sao mà thương nó cho được khi nó không phải là con ruột của mình. 
- Hừ!! Bà lại nhắc chuyện cũ! Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi?! Lão   thầy bói đó nói phải kiếm được một đứa bé sinh vào ngày 15 tháng 7 năm   Hợi đem về nuôi thì gia đình mình mới giàu nổi. Nếu không có nó thì gia   đình mình đã không có ngày hôm nay rồi. – Ông Thái phân bua. 
- Tôi   biết rồi! Nhưng cứ hễ thấy mặt nó là tôi khó chịu! Không biết tại sao   nữa?! – Bà Bích thở dài. – Mà ông cũng khéo nói dối thiệt! Không biết ở   đâu lại nghĩ ra cái chuyện sinh nó ra vì nghèo quá nên đem đi cho đến   khi khá giả mới đem nó về nuôi. Cũng may lúc đó ông nói thằng Toàn còn   quá nhỏ nên không nhớ, đến lúc đem thằng Trí về bọn nó cũng không nghi   ngờ gì. 
- Trời đất!! Nếu không nói vậy thì sao?!! Nếu thằng Trí biết nó không phải con ruột của mình thì còn lớn chuyện nữa. 
- Lớn chuyện gì chứ! Cha mẹ nó đã muốn bỏ nó! Nếu mình không đem nó về   đây thì nó đã chết đói từ lâu rồi!. – Bà Bích lớn tiếng. 
- Thôi! Thôi! Ngủ đi mà, sao bà cứ nói mãi thế! – Ông Thái giục. 
- Biết rồi! Biết rồi! Ông tối ngày chỉ lo ngủ chẳng biết lo gì đến gia đình cả!. – Bà Bích cằn nhằn. 
Sau đó căn phòng của ông bà Thái trở nên yên tĩnh. Có lẽ họ đã bắt đầu   chìm vào giấc ngủ mà không biết rằng có một cậu bé vừa mới rời đi rất   khẽ. 
Dũng trở về căn phòng quen thuộc, mệt mỏi lê gót đến bàn học,   ngồi vào ghế ngắm nhìn những sắp giấy bông và hộp thủy tinh. Hai con   ngươi đã nhòa đi trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt, hai tay run rẩy xếp   một ngôi sao, con tim nhỏ nhoi chùn hẳn xuống hóa thành nặng nề buông   rơi ngôi sao giấy. 
- Hức…! Hức…! Anh hai ơi….!!. – Dũng gục mặt xuống bàn khóc thút thít. 
Hồi tưởng của Dũng vừa kết thúc là lúc câu chuyện của anh đã hoàn   thành. Điều đó có nghĩa là gì, nhìn xem… trời đã mưa rồi, mưa như trút   nước, như vỡ bờ, cuộc đời đã quá trớ trêu phải không?. 
Trí im lặng   đón những cơn mưa, mưa ướt cả vai áo và thân thể rướm máu, hắn cảm thấy   lạnh, rất lạnh….. Hắn chưa bao giờ cảm thấy lạnh như thế này, còn buốt   hơn cả lúc hắn trầm mình tự vẫn. Khuôn mặt của hắn từ sắc xanh đã trở   nên xám xịt. Thì ra từ đầu đến cuối hắn đã bị lừa, tất cả chỉ là dối   trá, hắn đã bị nhét vào đầu những lời nói dối không thương tiếc ngay từ   khi còn rất nhỏ. 
- Hờ hờ hờ…! Khữa khữa khữa!! Khà khà!! Khặc   khặc…!! Hà hà hà hà….!!! – Hắn cười, cười như điên dại, cười như không   còn gì để khóc, cười cho nước mắt không tuông rơi. 
- Anh cảm thấy   thế nào?! Đau lòng lắm phải không?. – Dũng nói như thì thào trong tai   Trí. – Ngày xưa anh đã sống ra sao?! Họ đã đem anh về nuôi tuy không đối   xử tốt với anh nhưng lại cưu mang anh cho đến ngày hôm nay. Bây giờ anh   trả ơn cho họ như vậy àh?! Anh cảm thấy như vậy là đúng sao?! Anh nói   họ tàn nhẫn còn anh thì như thế nào?!. Anh làm hại họ như vậy là không   tàn nhẫn ư?! Rốt cuộc họ có đáng phải như vậy không khi đối xử không tốt   với một đứa con nuôi?!. 
- Im đi!!!! Đừng nói nữa mà!!! Tao xin mày đừng nói nữa!!! – Trí quát lớn. 
Trí không còn đứng vững được nữa, hắn quỳ mọp xuống đất, hai tay run rẩy ôm lấy mặt thì thào. 
- Trời…ơi! Tôi là ai đây! Rốt cuộc thì tôi là ai đây!!... 
- Là ai đây hảảả.ả..ả….!!!!! – Trí đau đớn dang hai cánh tay lên trời, hét vang lên thất thanh trong màn mưa. 
Dũng khẽ bước tới gần, nhìn Trí bây giờ khiến anh không khỏi nhớ lại chuyện ngày xưa, không kiềm chế được nữa bật lên hai từ: 
- Anh hai!!. 
- Anh hai ư…?! Hờ hờ gọi ai vậy?! Ai là anh hai của mày?! – Trí cười lạnh lùng. – Tao đâu còn là anh hai của mày nữa. 
Dũng choáng kinh hoàng khi nhìn thấy ánh mắt của Trí, là quỷ, con quỷ đã trở lại, ghê gớm và tàn nhẫn hơn. 
- Tỉnh lại đi anh hai! Tại sao cho đến lúc này anh vẫn không thay đổi?!   Tại sao anh không từ bỏ?! Anh có thể làm lại từ đầu mà!!!. 
- Ha ha   ha!!! Tao có thể làm lại từ đầu sao?!! Thật là tức cười!! Tao đã làm   biết bao nhiêu chuyện tày trời như vậy mà mày bảo là có thể làm lại ư?.   Không!!! Tao đã hết cơ hội rồi!! Tao không còn đường để quay lại nữa!!. –   Trí cười nanh ác, hắn cúi xuống nhặt lấy cây kéo. 
- Anh định làm gì?! – Dũng hoảng hốt. 
- Dũng!!! Mày chết đi!!!! – Tiếng Trí gào thét vang lên trong mưa, hắn xông thẳng về phía Dũng. 
Mưa mỗi lúc mỗi nặng hạt, gió cứ thổi mãi không ngừng, đêm nay có lẽ   định mệnh sẽ kết thúc. Liệu Tín và Lan có đến kịp hay không? Dũng sẽ ra   sao? Còn Trí thì sẽ như thế nào? Chuyện gì sẽ xảy ra?
Dưới cơn mưa, có hai hình   bóng loáng thoáng trong màn đêm. Hận thù, dục vọng, đau khổ, tuyệt vọng,   mọi thứ hầu như đều đã phơi bày trong hai con người. Dưới ánh chớp của   đêm, những tia sét chớp ngang để lộ rõ nhân ảnh dữ tợn của Trí, trên tay   cầm cây kéo vung lia lịa không ngớt vào Dũng. 
- Anh hai! Hãy nghe em nói!! Đừng tiếp tục như vậy!! 
- Đừng nhiều lời!! Chỉ cần mày chết đi là mọi thứ sẽ thuộc về tao! Ngay cả sự thật mày vừa mới tiết lộ cũng sẽ chẳng ai biết! 
- Xoẹt! Hự!! – Một vết thương khá sâu xuất hiện trên gò mà của Dũng. 
- Bộp!!!. 
Sau khi được Trí tặng một vết thương khá sâu trên mặt, Dũng đã nhanh chân đá hắn một phát văng ra xa. 
- Tệ thật! Anh ấy bị thương như thế mà vẫn nhanh được sao? – Dũng nghĩ thầm. 
- Yah ah..ah!!! – Trí vẫn tiếp tục xông vào Dũng. 
- Nếu anh không dừng tay lại thì đứng trách tôi!!! – Dũng lớn tiếng. 
- Ọc! Hự!! A a a a a a…!!!!! – Quá nhanh tay, Trí đã phóng thẳng cây kéo đâm sâu vào vai Dũng. 
- Ha ha!!! Ngây thơ quá đó Dũng!! Mày nghĩ tao chỉ biết có thế thôi sao?! 
- Bốp!! Bốp!!Hự! – Trí lao đến bồi thêm hai cú đấm vào mặt Dũng khiến anh ngã nhào ra đất. 
Kế đến hắn dùng chân giẫm lên cây kéo ấn mạnh vào vai Dũng. 
- A a a a a a a….!!!!! – Dũng quằn quại thét lên đau đớn. 
- Cảm giác thế nào?! Đau lắm phải không?!Tại sao lại không kêu cứu?. 
- Ư..ư..! Anh… hai! Hãy… từ bỏ đi! Không có… kết quả đâu! Em xin anh….! 
- Thằng khốn!!! Đến lúc này mà mày vẫn nghĩ rằng tao sẽ quay đầu sao?! 
- Có…thể mà! Có thể…mà! A a a a…! 
Cây kéo lún quá sâu khiến Dũng không thể nào nói được nữa, cuống họng chỉ chực trào từng ngụm máu tươi. 
- Bụp! Hự! – Nhân lúc Trí không để ý, Dũng dùng chân đạp ngay đầu gối bên kia của hắn khiến Trí mất thăng bằng ngã vật xuống. 
Hắn lảo đảo đứng dậy, dường như chỉ chờ có thế, Dũng dùng hết sức bình sinh của mình đứng dậy và lao thẳng người về phía Trí. 
- Bốp!!!! Hự!! Á! – Cả hai cùng lao người xuống vực. 
- Phặt! 
Không, vẫn còn một người trụ lại được, người đó chẳng ai xa lạ chính là   Trí, hắn đã kịp thời bám lấy phiến đá bên bờ vực. Dường như sững lại   đôi chút hắn vội quay đầu nhìn xuống bên dưới, thấy Dũng đã bám lấy một   phiến đá khác và cách hắn chừng vài centimet. 
- Chẳng lẽ nó muốn chết chung với mình sao? Thằng này đang nghĩ gì vậy? – Trí thì thầm. 
Vài phút sau, Trí đã trèo lên khỏi miệng vực. Hắn lặng lẽ nhìn Dũng,   thấy anh vẫn bám lấy phiến đá và đang cố trèo lên. Chi tiết này, hình   ảnh này, đập vào tâm khảm hắn, len lỏi đến tận tâm hồn. 
Kí ức là   một điều gì đó khó diễn tả, nhiều khi ta cố gắng tìm quên nhưng vẫn   không thể nào quên được, một hình ảnh đã khắc cốt ghi tâm khiến cho   nhiều năm về sau vẫn còn cảm thấy xao động. 
- Anh hứa là sẽ bảo vệ em suốt đời nhé!!. – Dũng cười híp mắt, nụ cười trong sáng đến bất ngờ…. 
- Anh hứa sẽ bảo vệ em suốt đời! Cho dù có chết đi cũng sẽ không quên lời hứa này! Mãi mãi không quên….. 
- Mãi mãi không quên…..mãi mãi không quên….. không quên… 
Lời nói ngày xưa vẫn cứ vang vọng mãi trong đầu khiến hắn cảm thấy đau   nhói ở tim, lồng ngực như muốn nổ tung ra. Hắn ôm chặt lồng ngực, quỳ   gục xuống ngay tại chỗ. 
- Đau quá! Tại sao lại thấy đau như vậy?! – Trí thì thào. 
Trong thời gian đó. Dũng đã trèo lên gần đến nơi nhưng do phiến đá phía   trên quá nhỏ bé khiến anh không thể nào bám lấy hết trọn bàn tay, vết   thương ở vai khiến Dũng gần như mất hết sức lực. Giờ phút này xem như   Dũng đã cầm chắc cái chết. 
- Có lẽ phải như thế thôi! Mình cảm thấy mệt mỏi quá rồi! Buông tay thôi. – Dũng tự nhủ lòng. 
Và rồi Dũng khẽ buông tay, phó mặc cho số phận, chỉ cần như thế thôi sẽ   kết thúc một đời người, không còn gì để hối tiếc. Dũng nhắm mắt mỉm   cười và chờ đợi tử thần gọi tên mình. 
Nhưng…. 
- Phặt!.... 
Cánh tay thô kệch quen thuộc bao năm vẫn không thay đổi một lần nữa đã   giang ra…. nắm trọn lấy bàn tay không còn nhỏ bé như ngày xưa. 
Có   thể niềm đam mê, tham vọng và dã tâm sẽ làm thay đổi một con người nhưng   có ai đó nghĩ rằng quá khứ sẽ mãi mãi không thay đổi cho dù ta cố xua   đuổi nó như thế nào hay không? Và sự thật đã chứng mình điều đó. 
Dũng mở to đôi mắt, ngơ ngác nhìn Trí, ánh mắt của hắn vẫn lạnh lùng.   Nhưng Dũng không hề để ý đến ánh mắt đó, anh khẽ mỉm cười. 
- Cám ơn anh hai! 
- Không cần cám ơn!! Tao chỉ không muốn mày chết dễ dàng như vậy!. – Trí từ tốn. 
Sau khi được Trí kéo lên, Dũng mệt lả người nằm phục xuống đất, vết   thương ở vai khiến anh thở không ra hơi, lúc này trời mà có sập xuống   anh cũng chẳng đứng dậy nổi. 
Trí cũng không khá hơn Dũng, hắn mệt   mỏi ngả người tựa lưng vào tảng đá gần đó, hơi thở dồn dập đến khó tả,   nhìn Dũng nằm trơ như khúc gỗ khiến hắn phải suy nghĩ. 
- Thằng   khốn! Tại sao lại không phòng bị gì hết?! Nếu mà bây giờ tao ra tay thì   mày chết chắc. Ôi chao! Sao lại đau thế này! Không khéo mình chết mất!. 
- Anh hai! – Bất ngờ Dũng lên tiếng. – Có phải anh vẫn nhớ đến lời hứa?! Vì vậy mà anh đã cứu em phải không?!. 
- Im đi nhóc!! Đừng quá tự đề cao mình như vậy!! Tao không tốt như mày nghĩ đâu!! – Trí lớn tiếng. 
- Anh đừng có chối nữa! Lớn tiếng như thế không phải là đang phủ nhận sao?! – Dũng mệt nhọc mỉm cười. 
- Này thằng khốn!!! Mày đang cố làm gì thế hả?!! Tao có thể giết mày   ngay bây giờ đấy!! – Trí đứng bật dậy ôm vai từ từ tiến về phía Dũng. 
Trong giây phút đó, rất nhanh và khẽ, hắn thoáng liếc nhìn về phía cánh   rừng, điều gì đã khiến khóe môi bất chợt mỉm cười rồi vụt tắt. 
Còn   Dũng thì vẫn nằm đó không nói gì, yên lặng nhắm mắt và chờ đợi. Điều đó   làm Trí tức điên lên, hắn không hiểu tại sao Dũng lại cứng đầu như thế,   rốt cuộc thì hắn và Dũng ai cố chấp hơn ai. Tận sâu trong tâm hồn Trí   dường như có hai nhân cách đang cấu xé lẫn nhau, làm hắn càng trở nên   điên loạn và từ từ mất hết lý trí. Cuối cùng cái nhân cách yếu ớt đã tan   biến nhanh chóng cũng như lúc nó mới xuất hiện. Đó cũng là lúc Dũng   phải đối mặt với cái chết một lần nữa. 
- Phụp!! Hự! A a a a a a a!!! – Trí bỗng nhiên rút mạnh cây kéo ra khỏi bờ vai Dũng khiến anh đau đớn thét lên kinh hoàng. 
Lần này tử thần đã thực sự gọi tên Dũng, anh không còn cơ hội để thoát. 
- Mày chết đi Dũng!!! Yah..ah!!!! – Trí thét lớn vung cao cây kéo và…. 
- Đoaàng..!!!! Hực!! – Một tiếng súng vang lên chói tai kèm theo một tia đạn bay thẳng vào cổ Trí. 
Tròng mắt Trí trợn trắng, toàn thân co giật, một luồng điện chạy dọc   sống lưng khiến đầu óc hắn trống rỗng, theo bản năng hắn đưa tay chộp   lấy vết thương trên cổ. Máu vẫn cứ tuông không ngừng chảy tràn từ trên   tay xuống ngực, hắn vẫn cứ mặc kệ, cố gắng lê từng bước chân đến miệng   vực. 
Lúc này Dũng đã dần trấn tĩnh, phát hiện điều gì đó rất lạ ở   Trí, bàn tay của hắn đang cầm là….lưỡi kéo. Điều gì đã khiến bạn đau   lòng và xúc động? Đã có ai làm điều đó với bạn chưa?Bạn có nhớ không?   Hay bạn đã từng?. Đối với Dũng điều này làm con tim anh chùn lại, cảm   thấy nghẹn ngào ở cổ, cố nói gì đó nhưng lại không thành tiếng. Cho đến   khi Trí lao người xuống vực thì….. 
- Không...!!!!! Anh hai!!!!. – Dũng điên cuồng hét lên và dùng hết sức lao thẳng đến bờ vực. 
- Phặt! 
Giờ đây tuy hoàn cảnh đã đảo ngược nhưng tình cảm vẫn không thay đổi,   cánh tay nhỏ bé ngày xưa bây giờ đang nắm chặt bàn tay thô kệch. 
- Anh hai!! Cố lên! Đừng buông tay!! 
- Muộn rồi! Đây là cách tốt nhất để anh đền tội! Đừng cố gắng nữa Dũng!! 
- Không!! Đừng bỏ em anh hai! Đừng mà!! – Dũng mếu máo. 
- Tha thứ cho anh! Anh không phải là người anh tốt! Vĩnh biệt…! – Trí mỉm cười, nụ cười trong nước mắt. 
- Không…!!!!! Đừng mà!!! Anh hai…!!!!! 
Trí buông tay rơi thẳng xuống vực, trong giây phút cuối cùng hắn đã cười thật tươi và thét lớn. 
- Hãy sống sao cho tốt nhé Dũng!!! Thay anh chăm sóc chị Dung…!!! 
……. 
- Hu hu hu!!! Anh hai…!!! – Dũng tức tưởi rên xiết. 
Cùng lúc đó Tín và Lan đã chạy đến bên Dũng. 
- Này Dũng! Có sao không?! Cậu ổn chứ?. – Tín hỏi dồn. 
- Là anh? Chính anh đã cướp cò phải không?! – Dũng gắt 
- Đúng! Là tôi! Tại vì tôi thấy hắn muốn giết anh nên tôi đã bắn! Bộ không đúng hay sao?! – Tín ngơ ngác. 
- Khốn kiếp!!! Anh có biết mình đã mắc phải sai lầm không hả?!! – Dũng   bật dậy hai tay nắm lấy cổ áo Tín xốc lên. – Tại sao anh không chịu nhìn   cho kỹ?!! Anh ấy cầm lưỡi kéo chứ không phải cán kéo!! Tại sao?! Tại   sao anh không chịu nhìn hả?!!. 
- Thật… thật vậy sao?! – Tín lắp   bắp. – Tôi cứ nghĩ rằng cậu sắp bị hắn giết nên tôi… tôi không ngờ hắn   cố tình làm như vậy. Xin lỗi…! 
Nhìn thấy thái độ của ân hận của   Tín, Dũng cũng không muốn nặng nhẹ thêm nên buông ra. Lan đứng lặng nãy   giờ nhìn Dũng không lên tiếng, chợt thấy bờ vai anh đầy máu tươi cô vội   vàng xé lấy mảnh áo trên người bước đến gần băng bó cho anh bỗng Dũng   lên tiếng hỏi. 
- Em là Nhạn phải không?! 
Lan lặng người khi nghe Dũng hỏi. 
- Phải. 
- Chính em đã giết cha mẹ tôi đúng không?! – Dũng lạnh lùng nhìn về phía khác. 
- Vâng! Là em! Anh rất hận em đúng không? 
- Hận thì có làm gì được đâu! Mà em đã là người chết thì có hận cũng chẳng ích gì. 
Lan khẽ cuối đầu và tiếp tục băng bó cho Dũng. 
- Vợ tôi còn sống không?! Hay là đã chết! 
Lan vẫn không hề ngước lên nhìn Dũng, có lẽ khóe mắt đã ướt đẫm. 
- Không! Cô ấy vẫn chưa chết! Chỉ có điều đang hôn mê thôi. 
Dũng lặng lẽ quay sang nhìn Lan, thấy đôi vai gầy đang run lên, anh   muốn ôm cô vào lòng nhưng không biết là vì Nhạn hay là vì Lan nên thôi.   Dũng tiếp. 
- Trả thù xong rồi sao cô còn ở đây?! Không đi đầu thai cho rồi! 
- Cô ấy ở lại là vì anh đó!! – Tín tức tối vì thái độ của Dũng nên lên tiếng. 
- Vậy sao? Sao cô đối xử với tôi tốt vậy? Lúc cô giết cha mẹ tôi, cô có   nghĩ đến tôi không?. – Dũng không để ý đến Tín, vẫn giữ thái độ lạnh   lùng nhìn Lan. 
- Em biết anh đang trách em! Em không còn gì để nói!   Ngày mai em sẽ trả lại cơ thể cho cô ấy và sẽ đi đầu thai khi có cơ   hội. – Lan từ tốn. 
Dũng không nói gì chỉ “hừ” lạnh một tiếng rồi khẽ đứng dậy quay lưng thất thểu bước đi. 
*** 
Khi họ trở về nhà cũng là lúc trời tờ mờ sáng. Dung đứng trước cửa nhà   đợi sẵn và đau đớn ngã vật ra bất tỉnh sau khi nghe Tín và Dũng kể lại   mọi chuyện về cái chết của Trí. 
Còn về phần Tín sau khi về sở đã   ghi rõ trong báo cáo của vụ án và mở một cuộc họp báo: “Toàn bộ tám mạng   người gồm ba người hầu, hai vợ chồng ông Thái, hai vợ chồng con cả và   một người con thứ đã chết một cách bí ẩn và không tìm thấy nguyên nhân.   Vì thời hạn điều tra sắp kết thúc trong khi chưa có manh mối nào mới nên   người nhà nạn nhân đã viết đơn yêu cầu bãi bỏ điều tra và không muốn   truy tố bất kì nghi phạm nào có liên can. Là sĩ quan cao cấp dưới thời   Đệ Nhất Cộng Hòa, tôi thiếu tá Nguyễn Trung Tín xin tuyên bố kết thúc vụ   án tại đây. Nhân đây trong lúc điều tra vụ án chúng tôi đã mất một đồng   chí và chúng tôi rất lấy làm tiếc về sự mất mát to lớn này, xin chân   thành chia buồn với thân nhân và người nhà của đồng chí đã hy sinh. Tôi   là một sĩ quan cao cấp nhưng không bảo vệ được cấp dưới của mình nên   cũng xin tuyên bố từ chức và rút khỏi đơn vị kể từ ngày hôm nay. Xin cám   ơn và xin hết.” 
Cuộc họp báo kết thúc với nhiều sự ngỡ ngàng của   các phóng viên, cũng chính vì thế mà có nhiều lý do để các nhà báo và   cánh báo chí thời đó tha hồ thêu dệt, có nhiều bài viết hoang đường đến   mức khó tưởng tượng khiến người trong cuộc khi đọc cũng phải bật ngửa. 
……. 
Một tháng sau, vào một buổi chiều hoàng hôn. Người ta thấy có đôi nam   nữ lặng lẽ dạo chơi trong rừng. Hai hình bóng quen thuộc thuở nào cuối   cùng cũng đi bên nhau mặc dù không ai nói với ai lời nào. 
- Ngày mai em sẽ đi đầu thai! – Nhạn lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng. 
- Vậy àh! – Dũng trả lời bâng quơ. 
Nhìn thái độ hờ hững của Dũng, Nhạn buồn bã không nói gì tiếp tục bước   đi bên anh. Có lẽ quá nhiều chuyện xảy ra khiến Dũng trở nên lạnh lùng   nhưng cô không trách anh. Giờ phút này được bình yên bên anh cũng đủ để   cô thanh thản ra đi. 
……. 
- Nhạn!!! Khoan đã!!! Chờ tôi với!! 
Nhạn quay lại thấy Tín đang đuổi theo phía sau. 
- Có chuyện gì vậy?! 
- Àh! Cũng không có gì! Tôi được một người ủy thác trao cho cô món này! Xòe tay ra nào! 
Tín lấy trong túi áo ra một cánh hoa Sứ màu trắng tím trao cho Nhạn và nói. 
- Tuy anh ấy không nói gì! Nhưng tôi nghĩ cô hiểu! Chúc cô bình an. 
Nhạn khẽ mỉm cười hạnh phúc, chỉ một cánh hoa Sứ thôi mà có thể giái   thích bao nhiêu khúc mắt trong lòng một người, tình yêu thật là khó đoán   phải không?. 
- Cám ơn anh! Tạm biệt… àh không vĩnh biệt chứ! – Nhạn vẩy tay chào và từ từ biến mất trong màn sương. 
……. 
Hai ngày sau. Trên ngọn đồi xanh rêu đầy cỏ, bóng hình Dũng lặng lẽ   trong gió, đứng trước dãy bia mộ chạm đá lạnh lẽo, trên tay cầm là một   chiếc hộp thủy tinh trong suốt. 
- Hôm nay là ngày sinh nhật của   anh! Món quà này em đã làm từ nhiều năm về trước nhưng mãi đến hôm nay   mới có cơ hội tặng anh! Mong anh bình yên nơi chín suối. 
Dũng khẽ đặt chiếc hộp thủy tinh lên nắp mộ, bất ngờ sau lưng có một bàn tay nắm lấy vai anh. 
- Này!! Đi thăm mộ mà không rủ bạn bè theo àh! Không hay đâu nha. 
- Không phải cậu muốn đi cùng chị Dung sao? Đi với tôi bộ vui hơn àh?! 
- Này này! Đừng có móc lò nhé! Cậu vốn biết Dung không bao giờ quên   được anh hai cậu mà! Tôi hết cơ hội rồi! Thôi ở giá cho yên thân. 
- Ha ha!! Phải vậy không?! Hay là đang cố gắng tìm ai khác thay thế! 
- Tên khốn! Cậu không lên tiếng thì không ai nói cậu câm đâu! – Tín gắt gỏng. 
- Nhiều khi mình không nói cũng có người nghĩ mình câm vậy! – Dũng nhếch mép. 
Nhìn dáng vẻ của Dũng khiến Tín chỉ biết câm nín mà thôi. Chợt nhớ ra điều gì gã chợt hỏi. 
- Mà cũng công nhận cậu khéo giữ kín thiệt! 
- Hả?! Giữ kín chuyện gì?! – Dũng ngạc nhiên hỏi. 
- Thì chuyện hắn không phải anh ruột cậu đấy! Đến bây giờ mỗi khi nhắc   lại tôi vẫn còn thấy bất ngờ! Giữ bí mật như thế cậu không thấy ngứa   miệng àh?! 
- Ai nói cậu anh ấy không phải là anh ruột của tôi! – Dũng cười tươi tắn. 
- Hả?!! – Lần này đến lượt Tín ngơ ngác. 
- Ngày trước sau khi anh hai rời khỏi phòng của cha mẹ thì tôi cũng đã   quay về phòng mình, vậy thì làm sao mà tôi biết họ sẽ nói những gì?. 
Nhìn thấy Tín đứng chết trân nhìn mình, Dũng khẽ mỉm cười quay lưng điềm đạm bước đi và tiếp. 
- Nói dối là xấu! Nhưng nhiều khi ta nên nói dối để có thể thay đổi một   người thì không có gì là sai cả! Cậu nên học cách nói dối đi bạn tôi   ơi! 
- Trời đất! Hóa ra từ đầu tới cuối tên này là nguy hiểm nhất! Cũng may cậu ấy không phải phường gian ác. – Tín nhủ thầm. 
*** 
Mười hai năm sau đó. 
- Thương àh!! Chơi trong vườn thôi đừng đi ra ngoài đường nhé con! – Tiếng Dung từ trong nhà cất lên lanh lảnh. 
- Dạ!!! Con biết rồi!! 
Cậu bé trai dáng người nhỏ nhắn hí hửng chui tọt vào đám hoa Sứ. 
- Mịn thật! Chúng mày thật là dễ thương! Hí hí! – Cậu bé mân mê từng cánh hoa và thì thầm. 
Bỗng một bóng đen nhỏ thó chạy vụt qua khiến cậu bé giật mình. 
- Ai đó?!! 
Nhìn thấy một cô bé chừng mười tuổi, đôi mắt tròn xoe, hai má phúng phính nhìn mình chằm chằm, cậu bé đỏ mặt lớn tiếng quát. 
- Mày là ai?!! Sao lại vào nhà tao?!! 
- Dạ...! Em..em chỉ muốn nhìn những… bông hoa thôi ạh! Nó..nó đẹp quá   nên em mới vào. – Dáng vẻ rụt rè của cô bé trông thật đáng thương. 
Điều này làm cho cậu bé cảm thấy tội nghiệp. 
- Mày cũng thấy chúng đẹp hả?!! Mày có thích không?! 
Cô bé không nói gì chỉ khẽ gật đầu. Cậu bé bèn bức nhẹ một cành hoa và khẽ tiến đến gần cô bé… 
- Tặng mày đó!! Nếu thích thì rảnh rỗi qua đây chơi nhé. 
Cô bé ngước nhìn với vẻ ngạc nhiên và hỏi. 
- Bộ anh không có bạn sao?! 
- Ùhm?! Bọn nó nói tao là con trai mà thích hoa nên không chơi với tao! 
Nói vừa dứt câu thì cậu bé cúi đầu xuống đất ngượng ngùng. 
- Được ạh!! Vậy thì mình làm bạn nhé! Nếu rảnh thì em qua đây chơi. 
- Ừh!! Quyết định vậy đi! – Cậu bé cười híp mắt và tiếp – Mày.. àh không em tên là gì?! 
- Em tên là….. 
- Thương àh!!!! Có chú thím Dũng và bác Tín xuống thăm nè!!! Vào nhà   nhanh lên con!! – Giọng Dung vang lên cắt ngang khiến cô bé không kịp   trả lời. 
- Thôi anh phải vào nhà rồi! Hẹn gặp lại sau nhé!. 
Cô   bé dõi theo bóng hình ấy cho đến khi khuất bóng, bờ môi khẽ mỉm cười   quay lưng rời đi, vườn hoa Sứ bỗng run lên khe khẽ sau đó, dường như   chúng đang rất vui mừng. 
……. 
- Này con đi đâu thế?! Nhà cửa còn chưa dọn dẹp xong mà đã đi chơi rồi! Lát hồi còn qua chào hàng xóm mới nữa chứ! 
- Tại con thấy nhà kế bên có vườn hoa Sứ đẹp quá nên mới vào xem! 
- Trời!! Lỡ nhà đó có chó thì sao?! Con với chả cái lúc nào cũng bướng bỉnh cả!! Mấy bông hoa Sứ có gì hay đâu mà con mê thế? 
- Con cũng chẳng biết nữa? Lần đầu tiên nhìn thấy chúng con đã cảm thấy rất quen thuộc! Và như thế con đã thích chúng. 
- Con hễ thích cái gì là đòi cho bằng được! Mẹ còn lạ gì nữa! Ngay cả   cái tên gọi con cũng tự đặt cho mình. Tên gì không chọn lại chọn tên   “Nhạn” chẳng có ý nghĩa gì cả?! 
- Nhưng con lại thấy rất ý nghĩa mẹ àh!! 
- Hừ!! Không cãi lại với con! Về thôi kẻo ba chờ. 
Trên con đường trải đầy hoa và nắng, hai mẹ con vừa đi vừa cười khúc   khích với nhau thật khiến cho người ta cảm thấy cuộc đời không có gì đẹp   hơn. Định mệnh cuối cùng cũng đã kết thúc, để lại rất nhiều nỗi và đau   nước mắt cho những người trong cuộc nhưng có lẽ nụ cười vẫn sẽ hằn mãi   trên môi cho đến cuối cuộc đời của họ.
Nguồn của bạn "takechi7"
 
  
 
 truyen sexhack game avatarzip full wap sachhinh sex depsms kutedaivietpda.comquyetdaik
truyen sexhack game avatarzip full wap sachhinh sex depsms kutedaivietpda.comquyetdaik 
 
 
  
    
