Ông lái buôn trà đã dậy sớm và lên đường đi làm ăn từ   lâu. Chúng tôi đánh răng rửa mặt xong thì thấy chủ quán đã chuẩn bị   giúp khá nhiều lương khô, có cả thảo dược phòng sâu bọ nữa, lại còn bảo   Khổng Tước dẫn đường, đưa chúng tôi đến cửa hang động ở chân núi Già   Long, chỗ có một rừng tre khá rộng, có thể chặt vài cây bương vầu để   đóng bè. 
            
Chúng tôi luôn miệng cảm ơn chị chủ quán, rồi mang vác trang   thiết bị tiến vào cánh rừng sau lưng quán trọ Thái Vân. Rừng ở đây chủ   yếu toàn cây long não hươ 1,   rồi đến cây hương quả, đại đỗ quyên và lác đác cây ngân diệp quế, trên   một khoảnh hơi trũng tre trúc mọc xanh mướt một màu thật thích mắt,   đường thủy đi vào núi Già Long cách đây không xa. 
Tôi nhận rõ địa điểm, rồi bảo Khổng Tước quay về kẻo chị dâu   đợi ở nhà lại sốt ruột. Tuyền béo nói với tôi :" Nhất này, chi bằng bảo   cô em này dẫn đường cho chúng ta luôn nhỉ, có cô em biết hát biết múa   cùng đi cũng đỡ buồn". 
Tôi bảo Tuyền béo thôi đi, đâu phải chúng ta đi du lịch ngắm   cảnh, tôi có linh cảm chuyến đi này sẽ không mấy thuận lợi, cứ có cảm   giác hình như mộ Hiến vương ở Trùng cốc ấy có ẩn họa rất lớn, khó tránh   khỏi phải có những hành động dữ dội, cứ gì cô gái trẻ này, mà ngay những   người dẫn đường khác chúng ta cũng không cần, có bản đồ da người tham   khảo là đủ rồi, đông người đi chỉ tổ rách việc. 
Tuyền béo gật đầu :" Nói có lý đấy, đừng để cái bánh tông lão   khú đế Hiến vương làm cho cô em phải phát hãi, vả lại có mặt người   ngoài thì chúng ta cũng không tiện nẫng các đồ minh khí. Chỉ có ba chúng   ta thì tha hồ lăn lộn, tranh thủ kết thúc việc hệ trọng này cho sớm,   sau đó trở về Vân Nam xả láng một phen". 
Shirley Dương nói với tôi và Tuyền béo :" Mây mỗi lúc một dày   nặng, e rằng sắp trở trời, chúng ta phải nhanh tay đóng bè để tranh thủ   mà vào núi trước khi trời đổ mưa". 
Vậy là chúng tôi không khề khà nữa, tôi và Tuyền béo xách dao   bước ra chặt những cây tre to vâm, Shirley Dương phụ trách phạt bỏ cành   lá rườm rà, phân công hợp tác nhịp nhàng nên công việc tiến triển rất   nhanh. 
Ngày trước đi lao động ở Đại Hưng An Lĩnh - Nội Mông, tôi và   Tuyền béo đều từng giúp việc ở lâm trường, không có đường cái và ô tô để   vận chuyển gỗ thô, mà toàn thả từng cây từng cây trôi sông xuôi về phía   hạ lưu. Ở Phúc Kiến có những nơi kênh rạch dọc ngang, giao thông rất   bất tiện, người ta cũng hay đi bè, cho nên chúng tôi chẳng lạ gì những   việc như thế này. 
Nếu đóng bè để sử dụng lâu dài quanh năm thì khá là phiền hà,   tre phải được tẩm dầu nóng đã mới dùng được, lại còn phải thêm một số   công đoạn khác nữa, nhưng chúng tôi chỉ cần dùng một hai lần, vì vậy   hoàn toàn có thể bỏ qua các công đoạn rườm rà không cần thiết ấy. 
Shirley Dương vào hang thăm dò xem đường thủy nông sâu, dòng   chảy thế nào, ước tính bè chở được ba chúng tôi cùng các trang bị chỉ   cần sáu cây tre to bằng bắp đùi là đủ. 
Hì hục mất một lúc, cuối cùng chúng tôi cũng đóng xong cái bè   không lớn lắm, buộc dây thừng kéo vào hang núi, chân trước vừa bước   vào, chân sau vẫn ở ngoài thì đã nghe sau lưng sấm rền vang, mưa đổ ập   xuống. 
Đây là một cái hang đá vôi, vào trong đi xuôi xuống dốc chừng   hơn chục bước đã thấy dòng sông chảy dưới chân. Có điều, gọi nó là sông   chi bằng gọi nó là dòng suối sâu thì đúng hơn, mặt nước thấp hơn nền   hang chừng một mét, nước sâu khoảng hơn ba mét, tốc độ chảy rất chậm,   rất có thể đây là một nhánh của sông Lan Thương, nửa đầu chảy ngầm dưới   đất, đến hang này có địa thế thấp nên mới lộ ra. 
Hang rất rộng, tôi chiếu đèn pin mắt sói vào vùng tối trong   hang, thấy độ cao thấp chênh nhau rất lớn, chỗ rộng có thể lái được cả   xe tăng vào, chỗ trũng và hẹp trần chỉ cao chừng hơn một mét, có rất   nhiều nham thạch hình thành từ ngàn năm trước với muôn hình vạn trạng   hết sức kỳ lạ.Nơi đây mới chỉ là lối vào hang, phía sâu trong kia sẽ   càng phức tạp, nếu đi bè thì rất có thể có chỗ phải nằm rạp xuống mới   trôi qua được. Ngoài tiếng nước đang chảy róc rách, trong này yêu tĩnh   lạ thường, cũng không hề nghe thấy tiếng sấm tiếng mưa ngoài kia. Nơi   đây như là một thế giới trong lòng đất cách biệt hoàn toàn với thế giới   bên ngoài. 
Chúng tôi đẩy chiếc bè xuống nước, tôi lập tức nhảy lên rồi   chống một cây sào đằng mũi để giữ bè đứng yên không bị nước cuốn trôi.   Sau đó Shirley Dương nhảy lên, thấy thế tôi liền bước vài bước về phía   mũi, cô nàng cũng cùng lúc bước về phía sau để bè được thăng bằng. 
Tuyền béo lần lượt chuyển lên bè ba chiếc ba lô leo núi cỡ   lớn đựng đầy các trang thiết bị, cùng hai chiếc vợt bắt côn trùng, sau   đó nhảy lên giữa bè. Cậu ta vừa lên thì cả chiếc bè hơi chìm xuống.   Shirley Dương vội kéo hai chiếc ba lô về phía đuôi bè nơi cô đang đứng,   tôi kéo một chiếc lại dưới chân mình, vậy là bè đã tạm thăng bằng. 
Chúng tôi hoàn tất công tác chuẩn bị cuối cùng ở trên bè. Vì   trong hang có rất nhiều nhũ đã buông xuống, để tránh bị va đập vỡ đầu,   chúng tôi đều đội mũ leo núi chuyên dụng có gắn đèn chiếu chiến thuật có   thể dùng từ sáu đến tám giờ đồng hồ. 
Cuối cùng tôi lắp ở phía mũi bè chiếc đèn pha rọi sáng cực   mạnh, loại đèn rọi này rất tốn năng lượng, không thể dùng lâu, cách một   hai phút mới bật một lần để nhận định tình hình hang động phía trước. 
Tuyền béo ngồi ở giữa bè cầm ngang một cây sào để giữ thăng   bằng, thấy tôi lúi húi mãi vẫn chưa lắp xong đèn rọi bèn sốt ruột hỏi :"   Sao thế Nhất, hôm nay có định đi hay không? Tôi nóng lòng muốn đi moi   minh khí của thằng cha Hiến vương lắm rồi". 
Tôi chỉ còn nốt hai cái chốt là lắp xong, bèn ngoái lại nói   :" Giục gì mà giục? Mộ Hiến vương ở Trùng cốc , ta đi muộn vài phút nó   mọc chân chạy mất sao?" 
Shirley Dương ngồi phía đuôi bè nói với hai chúng tôi :"Này   hai anh đừng cãi cọ nữa. Tôi có một đề nghị: người Mỹ có thói quen mỗi   lần có chiến dịch quân sự đều đặt tên hiệu, lần này chúng ta đi Vân Nam   là đổ đấu ngôi mộ Hiến vương, chi bằng cũng nên đặt một cái tên hiệu.   Làm thế đương nhiên không phải là vô nghĩa, mà thể hiện rõ tính kế hoạch   và tính mục đích của chúng ta". 
Tuyền béo trả lời Shirley Dương :" Đây là địa bàn của người   Trung Quốc, cái gu của thằng Mỹ không ăn nhập gì đâu. Tuy nhiên cô sỹ   quan của đoàn cố vấn Mỹ đã đề xuất thì chúng ta đặt tên là chiến dịch mò   minh khí đi, nói thẳng vào đề, không mơ hồ gì hết, tức là đi khui đồ   tùy táng". 
Tôi đã lắp xong cái chốt cuối cùng cố định chiếc đèn rọi cực   mạnh, quay lại nói với Tuyền béo :" Ông nói thẳng tuột như thế thì e là   dung tục quá. Nhưng cái đề nghị này cũng rất hay, chiến dịch Normandy   của quân đội Đồng minh năm xưa đã đập tan dinh lũy Đại Tây Dương của Đế   chế thứ ba, rút ngắn cuộc Đại chiến thế giới thứ hai lại. Chúng ta cũng   nên đặt một cái tên hay hay cho lần thám hiểm này để có được chút khởi   đầu may mắn, hy vọng sẽ xuất quân thắng lợi, mã đáo thành công. Lần này   chúng ta dùng chiêu bài vào Trùng cốc bắt bướm, theo tôi nên gọi là   chiến dịch Hồ Điệp! Tôi xin tuyên bố, chiến dịch Hồ Điệp bắt đầu". 
Nói rồi, chẳng để ý xem Shirley Dương và Tuyền béo có đồng ý   không, tôi bật luôn đèn rọi, nhìn rõ địa hình phía trước, nhổ cây sào   chặn ở mũi bè, nước từ từ đẩy bè trôi xuôi dòng, chầm chậm tiến sâu vào   lòng núi Già Long. 
Gặp những chỗ hẹp, Tuyền béo bèn dựng cây sào đang cầm chống   xuống đáy nước, phối hợp với tôi giữ cho bè thăng bằng. Chiếc bè tre nho   nhỏ uốn lượn trôi trên dòng nước trong hang, chỉ hiềm bốn bề tối đen   như mực, nếu không bật đèn rọi thì không nhìn thấy gì hết, bằng không có   lẽ chúng tôi đã hát vài câu dân ca miền núi rồi. 
Khác với thời tiết nóng ẩm bên ngoài, đi bè xuôi dòng trong   hang càng vào sâu càng thấy gió lạnh hun hút, thỉnh thoảng lại thấy chập   chờn đốm lân tinh lập lòe xa xa, chứng tỏ trong hang có xương cốt động   vật, xem chừng nơi đây chưa hẳn đã là một thế giới không có sự sống. 
Ngồi trên bè cũng cảm nhận được có rắn nước hoặc cá nhỏ đang   bơi lội, tôi thử thò tay nhúng xuống nước, lạnh buốt thấu xương. Vân Nam   là miền đất thời tiết quanh năm như mùa xuân, nước lạnh như thế này   thực là rất hiếm thấy, có lẽ là nước do tuyết tan từ trên đỉnh núi Già   Long chảy xuống tận đáy. 
Shirley Dương nói hiện tượng này không liên quan gì đến băng   tuyết cả, chỉ là vì nhiệt độ trong hang và bên ngoài chênh lệch nhau   tương đối lớn, cơ thể người sẽ nảy sinh ảo giác, sau khi đã thích nghi   sẽ không thấy lạnh thế nữa. Ngoài ra cái hang này cũng không thấy có dấu   vết của bàn tay con người đục đẽo, dường như hình thành một cách tự   nhiên thuần túy thì phải. 
Trong khi chúng tôi trò chuyện, tốc độ dòng chảy đột nhiên   thay đổi, bỗng chảy nhanh hơn đáng kể, chúng tôi đều bắt đầu căng thẳng,   chỉ một chút sơ suất là cái bè con có thể bị lật ngay. Shirley Dương   cũng nhặt một cây sào ngắn lên, cùng chúng tôi cố giữ cho bè thăng bằng,   lòng sông quanh co hơn trước, thỉnh thoảng lại gặp một chỗ rẽ ngoặt. 
Tôi không thể ngơi tay bật tắt đèn rọi được nữa, đành để cho   nó cứ sáng vậy, nào ngờ từ xa đã nhìn thấy rất rõ cảnh sắc kỳ lạ ở phía   sâu trong hang, thật khó mà tưởng tượng được, thêm vào đó ánh sáng đèn   chỉ quét lướt qua, cho nên những thạch nhũ quái dị nhấp nhô rủ xuống cứ   thấp thoáng hiện ra rồi lại ẩn mình trong bóng tối, khiến chúng tôi càng   có cảm giác đang đi vào một mê cung mộng ảo với muôn màu ánh sáng thần   kỳ. 
Lòng sông chợt rộng ra, có vài dòng nước nhỏ tụ vào dòng   chính, nước cũng chảy chậm lại, luồng ánh sáng từ chiếc đèn rọi cũng   không bị chao đi dữ dội như lúc nãy nữa. 
Ánh đèn chiếu tới, vách hang ở đôi bên bờ sông toàn là những   tầng nham thạch nhẵn bóng xếp thành lớp lang kiểu ruộng bậc thang, trông   như những làn sóng biển xô chồng lên nhau, thật chẳng khác gì một đại   dương nhũ bạc đã bị đông cứng. Một quả cầu đá tự nhiên khổng lồ màu đỏ   thắm treo lửng lơ chính giữa sông, phía sau quả cầu ấy, dòng nước chảy   vào miệng một con thú khổng lồ bằng đá, con thú đá ấy tựa như hổ lại   giống sư tử, trông như thể nó đang há cái miệng to như cái chậu máu điên   cuồng gầm rú với bộ nanh sắc nhọn, đang định đớp quả cầu đá kia. Thời   gian đã dừng lại ở khoảnh khắc đó khiến tư thế của con vật như đông cứng   lại, có lẽ nó đã tồn tại ở đây hàng ngàn vạn năm cũng nên. 
Dòng sông chảy vào cái miệng khổng lồ ấy, chúng tôi như đối   diện với một cái cổng đi vào địa ngục, tim đập dồn dập, hơi thở trở nên   nặng nề, tay đang cầm cây sào giữ thăng bằng cũng càng lúc nắm càng chặt   hơn. 
Một nơi nổi bật rõ rệt như thế này, sao không thấy chủ quán   trọ Thái Vân nhắc đến, chẳng lẽ dòng sông này đã đổi dòng đi hướng khác?   Dưới ánh đèn rọi cực mạnh, có thể nhìn thấy phía trong miệng con thú   treo vô số tượng người cổ xưa bằng đá, trông giống như pho tượng đá rỗng   ruột bị ô tô chẹt vỡ bên trong lúc nhúc dòi bọ, mỗi khi nhớ lại cảnh   tượng đó tôi vẫn thấy lợm giọng ghê cổ, nào ngờ lại gặp lại những pho   tượng này ở đây. 
Ba chúng tôi ngồi trên bè nhìn nhau không nói được một câu,   chẳng rõ Shirley Dương và Tuyền béo nghĩ gì khi thấy cảnh tượng này,   riêng tôi bỗng có một linh cảm rất bất an, hình như chỉ cần đi qua đây,   trong hang động tối đen như mực này, tay chúng tôi sẽ đụng tới một màn   sương mù dày đặc từ thời viễn cổ.
| 1 | Hopea mollissima, cây gỗ nhiệt đới, là giống cây quan trọng cấu thành nên dải rừng mưa nhiệt đới tại Vân Nam Trung Quốc, đang có nguy cơ tuyệt chủng. | 
 
  
 
 truyen sexhack game avatarzip full wap sachhinh sex depsms kutedaivietpda.comquyetdaik
truyen sexhack game avatarzip full wap sachhinh sex depsms kutedaivietpda.comquyetdaik 
 
 
  
    
